Kiều Niệm Vũ có chút do dự: "Mẹ, chúng ta làm như vậy có vẻ không ổn lắm."
"Có cái gì mà ổn hay không ổn, anh trai con quá bận rộn, chúng ta thay anh tới quan tâm Nam Hâm một chút, huống hồ hôm nay còn là sinh nhật của Nam Hâm." Mẹ Kiều ngồi thẳng người, sửa sang lại khăn lụa trên cổ một chút.
Mẹ Kiều vẫn luôn muốn tận mắt nhìn thấy Trương Nam Hâm, thật sự là vất vả lắm mới kéo được Kiều Niệm Vũ đi cùng với bà.
Kiều Niệm Vũ cảm thấy buồn cười, bật cười ra tiếng: "Mẹ, tại sao chúng ta phải thay anh trai quan tâm Trương Nam Hâm chứ, mẹ cũng đừng nên quên, vị hôn thê hiện tại của anh trai là Lam Huyên Huyên, việc này không phải do một tay mẹ thúc đẩy đó sao?"
"Đứa trẻ Huyên Huyên đó mẹ cũng chỉ gặp qua một lần khi con bé còn nhỏ mà thôi. Hôm nay vừa hay nhìn xem cô gái này hợp với anh trai của con hơn.""
""Mẹ, mẹ lại tự ý quyết định rồi!" Kiều Niệm Vũ oán trách một câu.
Mẹ Kiều liếc mắt trừng cô: ""Con chuyên tâm lái xe đi!""
Vào thời gian này trên đường căn bản không hề có chiếc xe nào, Kiều Niệm Vũ cảm thấy kỹ thuật lái xe của mình thực sự cũng không thể có vấn đề gì được.
""Mẹ, anh trai cũng chưa từng nói anh ấy thích Lam Huyên Huyên hay Trương Nam Hâm. Còn có Lam Huyên Huyên đã nhỏ hơn con một tuổi rồi, mẹ à mẹ không thể suy nghĩ cho con một chút sao? Con phải gọi người nhỏ hơn con cả mấy tuổi là chị dâu, thật sự cảm thấy khó chịu.""
""Trực giác của mẹ mách bảo rằng anh trai con thích Nam Hâm."" Mẹ Kiều híp mắt lại, mặt mũi tràn ngập ý cười.
""Mẹ, trực giác của mẹ..."" Cô còn chưa nói hết câu, đi vào chỗ khúc quẹo trước mặt, xe đột nhiên va chạm với một chiếc Lamborghini.
Cô không bị thương ngoài da, nhưng lại váng đầu không chịu nổi, Kiều Niệm Vũ vội vàng nhìn sang mẹ Kiều: ""Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Mẹ Kiều đỡ trán, một lúc sau mới hoàn hồn: ""Không sao.""
Tô Nghị xuống xe, cơn thịnh nộ dâng trào: ""Cô lái xe kiểu gì vậy!""
Kiều Niệm Vũ cũng bùng lên lửa giận: ""Anh đυ.ng người khác bị thương mà còn dám hét lớn sao, anh có biết nói đạo lý hay không hả!""
Tô Nghị móc ví tiền ra, quăng cả trăm tờ tiền trong đó vào người Kiều Niệm Vũ, sau đó liền quay người lên xe: ""Tôi đang rất gấp. Tránh ra!" Nói xong lập tức lái xe nhanh chóng rời đi.
Loại chuyện này đối với Kiều Niệm Vũ thật sự là oan ức!
Đạp mấy cái lên đống tiền trên mặt đất cho hả giận, rồi mang theo tiếng khóc nức nở nhìn mẹ Kiều: "Con đoán bát tự của chúng ta và Trương Nam Hâm đó không hợp rồi, lần đầu tiên mẹ tới gặp cô ấy mà đã xảy ra tai nạn giao thông.""
Đáng giận hơn chính là, cô còn đυ.ng phải tên đàn ông hèn hạ đến như thế!
""Con đang nói vớ vẩn cái gì vậy, đã nói con chuyên tâm lái xe rồi."" Mẹ Kiều giương mắt lườm cô một chút, nhanh chóng lấy ra món quà sinh nhật mà bà đã chuẩn bị, kiểm tra một chút xem còn ổn không.
Nhìn thấy bên trong hộp quà của mẹ Kiều lại là vòng tay ngọc lục bảo gia truyền, Kiều Niệm Vũ kinh ngạc nói: ""Mẹ, đây là mẹ thật sự chuẩn bị xem Trương Nam Hâm như con dâu tương lai của mẹ rồi sao!""
Chiếc vòng tay đó là bảo vật gia truyền, chỉ truyền lại cho con dâu cả của Kiều gia. Hiện giờ giá cả của chiếc vòng tay này đã lên tới bảy chữ số.
""Mẹ đang nghĩ, liệu Nam Hâm có thích vòng tay phỉ thúy hay không. Hiện giờ tuổi tác của con bé vẫn còn nhỏ, lỡ như giữ gìn không tốt làm vỡ nó, vậy thì chính là làm tổn thương tấm lòng của mấy đời người Kiều gia rồi."" Mẹ Kiều suy nghĩ.
Kiều Niệm Vũ vừa gật đầu đồng ý, lại nghe thấy mẹ Kiều nói: ""Gọi điện thoại cho anh Mục của con đi, chúng ta đi tới cửa hàng đá quý của cậu ta, chọn vài món.""
Kiều Niệm Vũ u oán nhìn mẹ Kiều, đi chọn đá quý thì giá cả không chỉ dừng lại ở bảy chữ số đâu.