Được anh ôm vào trong ngực, Nam Hâm liền tham lam mà ngửi lấy hương vị trên người anh, trên người anh mà mùi thơm mát của nước giặt quần áo, còn có một chút mùi xạ hương nam tính tự nhiên.
Khóe miệng thỏa mãn nhướn lên, nhưng thỉnh thoảng phát ra tiếng nghẹn ngào giống như tiếng mèo con.
Lực đạo tay ôm lấy Nam Hâm vững vàng lại nhu hòa, đây không phải là lần đầu tiên anh ôm Nam Hâm, anh vẫn luôn cảm thấy dáng người của Nam Hâm vô cùng nhỏ bé, một chút trọng lượng cũng không có.
Kiều Mộ Bắc nhìn xem âu phục bao lấy Nam Hâm, còn lộ ra vài phần bộ phận từ đầu gối trở xuống, anh liền cau mày.
Người đàn ông mập mạp bị Nam Hâm trói ở trong phòng cũng đã bị người đi cùng anh tới quầy bar mang đi cấp cứu.
Bởi vì không có quần áo nên chỉ có thể đứng ở trong phòng bao, thò đầu ra lớn tiếng nói: "Mấy anh, hiện giờ tôi bị như này đều là do con nhỏ kia làm. Mau giúp tôi cản con nhỏ đó lại!"
Đường nét gương mặt Kiều Mộ Bắc vô cùng rõ ràng, môi mỏng nhếch lên. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua người nằm sấp trong ngực anh, đáy mắt lộ vẻ yêu thương nhu tình cùng lạnh lùng, trên người phát ra luồng khí lạnh giống như một bậc quân vương đang tức giận, chỉ cần nhìn một cái đã khiến người ta không rét mà run.
"Luật sư Kiều, bây giờ anh hãy thả cô gái này xuống đi, chúng tôi sẽ không đổ nhầm lỗi cho người của anh." Người đàn ông mập mạp nói một câu, ra vẻ bình tĩnh.
Việc này đã kinh động đến người phụ trách nơi này, quản lý Vương mang theo bảy tám tên bảo an lo lắng chạy tới, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Quản lý Vương vừa muốn mở miệng, lại bị người đàn ông mặt vuông chen lên nói trước, khuôn mặt dữ tợn gào thét: "Quản lý Vương, ông tới thật đúng lúc, tôi chính là khách quý ở nơi này của các người. Hiện giờ lại xảy ra chuyện ở chỗ này, nếu như ông không cho tôi một lời giải thích rõ ràng, dù tôi có muốn nể mặt ông để giải quyết chuyện này, thì đám anh em của tôi lại không biết chuyện đó đâu."
Quản lý Vương gập người 90 độ trước mặt Kiều Mộ Bắc, vô cùng xin lỗi: "Kiều tiên sinh, rất xin lỗi đã mang tới phiền phức cho anh. Chúng tôi vừa mới nhận được điện thoại của Mục tổng, Mục tổng đã phân phó chúng tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng làm cho anh hài lòng."
Dựa theo ý chỉ mà quản lý Vương nhận được, nếu như hôm nay không xử lý được chuyện khiến cho Kiều Mộ Bắc không hài lòng, vậy thì tất cả bọn họ đều phải cuốn gói rời đi vẫn còn là phạt nhẹ.
Quản lý Vương nháy mắt ra hiệu, mấy tên bảo an nhanh chóng giữ người đàn ông mặt vuông mập mạp đó lại, quản lý Vương nói vào bộ đàm: "Toilet bên ngoài, nhanh lên."
Người đàn ông mặt vuông mập mạp vẫn luôn trốn ở trong phòng chỉ lộ mặt ra ngoài, không né tránh, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn một chiếc qυầи ɭóŧ, đứng trước mặt quản lý Vương gào thét dữ đội đến phun cả nước bọt: "Ông đang làm việc kiểu gì vậy, ông không những không nhận lỗi với ông đây, mà còn đánh anh em của ông đây sao!"
Mấy người đàn ông bị bảo an giữ lại cũng hùng hùng hổ hổ chửi đầy lời nói thô tục.
"Mau chặn miệng bọn họ lại." Quản lý ngẩng đầu ra hiệu với bảo an, sau đó lại tiếp tục cúi đầu đứng bên cạnh Kiều Mộ Bắc, chờ Kiều Mộ Bắc phân phó: "Kiều tiên sinh, anh muốn chúng tôi xử lý như thế nào?"
"Các người tự xem xét mà xử lý đi." Kiều Mộ Bắc cất giọng lạnh lùng, giống như tảng băng giữa trời đông giá rét. Vứt lại một câu nói đó rồi bước chân rời đi.
Cả đám bảo an đứng ở hai bên, gập người 90 độ, cung kính tiễn Kiều Mộ Bắc đi ra bên ngoài.