Chương 17: Để Chú Lo Lắng Rồi

Nam Hâm vốn dĩ muốn tìm khách sạn ở lại hai ngày, để Kiều Mộ Bắc phải sốt ruột. Nhưng lại phát hiện ra điện thoại đã bị rơi ở trong phòng bao của quán bar.

Trở về lấy điện thoại thì lại lo lắng sẽ gặp phải chú Kiều, sẽ trở nên lúng túng.

Nhưng khi cô đến quán bar thì phát hiện chú Kiều đã đi rồi.

Tô Nghị và A Cửu cũng không ở đó.

Cô tìm thấy điện thoại ở trong một góc khuất trên ghế sô pha, điện thoại bị rơi nên đã lập tức tắt nguồn.

Khởi động máy, nhìn thấy có lịch sử gọi của chú Kiều, cô lập tức vui vẻ nheo mắt lại.

Cô cầm điện thoại đi ra cửa, lại đυ.ng phải người đàn ông mập mạp hồi nãy, gã ta hứng thú dùng ánh mắt mị hoặc mà nhìn Nam Hâm: "Có phải là chú của cô không biết thương hoa tiếc ngọc, nên cô trở về đây để tìm tôi không?"

Thấy gã ta, Nam Hâm nhanh chóng nghĩ kế sách trong đầu.

Bấm số điện thoại của Kiều Mộ Bắc, đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt. Cô lui vào trong phòng, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ông đừng tới đây, đừng tới đây!"

Người đàn ông mặt vuông mập mạp nhìn thấy bộ dạng này của Nam Hâm, trên mặt liền nở nụ cười dâʍ đãиɠ, đưa tay muốn sờ lấy Nam Hâm: "Cô yên tâm, anh trai đây sẽ rất nhẹ nhàng, yêu thương cô thật tốt. Mặc dù tôi nhìn qua thì không dịu dàng, nhưng khi làm nhất định sẽ nhẹ tay với cô."

Phì! Già như vậy rồi mà còn không biết xấu hổ tự xưng là anh trai! Trong lòng Nam Hâm thầm mắng gã ta.

"Ông đừng tới đây, cứu mạng!" Nam Hâm kêu cứu thảm thiết.

Cảm thấy diễn vậy là đủ rồi, cô liền ném điện thoại xuống đất, màn hình lập tức tối đen, tắt nguồn.

Người đàn ông mập mạp vừa cởϊ qυầи áo của mình vừa tới gần Nam Hâm, khi vừa mới chạm phải Nam Hâm, cô liền đá mạnh một phát khiến gã ta bay ra ngoài, sau đó khóa trái tay gã ta lại, ấn thẳng đầu gã ta xuống mặt đất.

"Đã bảo ông đừng tới đây rồi mà! Ông lại không nghe lời!" Cô cắn môi, ánh mắt sắc bén.

Người đàn ông mập mạp kêu rên đau đớn, nổi giận mắng: "Cái con nhóc nhà cô, vậy mà cô lại dám đánh tôi! Tôi nhất định sẽ trói cô trên giường, để cô khóc cầu xin tôi, đè lên cô."

Nghe mấy lời này khiến cho lỗ tai thật sự không thoải mái, Nam Hâm lại nhấc đầu gã ta lên rồi đập xuống hai lần, tiếng "Bịch bịch" giòn vang. Nam Hâm hậm hực thu tay lại: "Ông đến cái tuổi này rồi mà còn muốn chơi trò kí©h thí©ɧ, vậy thì tôi đành thành toàn cho ông vậy!"

Nam Hâm lột sạch hết quần áo trên người gã ta, chỉ để lại qυầи ɭóŧ, sau đó cột gã ta lên bàn trà, ném quần áo vào thùng rác, rồi đóng cửa lại.

Một người đàn ông thân hình vụng về như thế, đơn giản chính là một con lợn, nếu như cô còn không giải quyết được thì thật uổng phí công học Taekwondo rồi.

Cô đi vào phòng vệ sinh làm loạn mái tóc, quần áo trên người cô cũng tự mình xé rách, để nhìn giống như thật, cô còn xé phần quần áo trước ngực, để lộ ra một nửa.

Phía dưới là quần jean, không thể xé được, cô trực tiếp cởϊ qυầи ra rồi bỏ ở bên ngoài, sau đó ngồi xổm ở trong phòng vệ sinh nữ, chờ chú Kiều tới đón cô trở về.

Có người đi vào phòng vệ sinh nữ nhìn thấy tình cảnh của Nam Hâm thì vô cùng đồng tình, sau đó có người nhìn thấy Nam Hâm ngồi xổm ở nơi hẻo lánh còn tiến lên chủ động hỏi thăm, nhưng Nam Hâm vẫn luôn không đáp lại một lời nào, người hỏi cô đều cho rằng Nam Hâm đã bị sợ đến hoảng loạn.

Kiều Mộ Bắc vừa đến quán bar đã nghe thấy tiếng nghị luận ầm ĩ, rằng trong nhà vệ sinh nữ có một cô gái bị bạo hành.

Anh nghe điện thoại, nghe được tiếng cầu cứu của cô thì nhanh chóng chạy tới đây. Mỗi một giây trôi qua, sự hoảng loạn bất an trong lòng anh lại càng dâng lên, anh sải bước đi về phòng vệ sinh, nhìn thấy Nam Hâm thì đáy lòng chợt chững lại, anh nhanh chóng tiến lên cởϊ áσ khoác ra, choàng lên người cô, thận trọng ôm cô vào trong lòng.

Nam Hâm ôm lấy cổ anh, gào khóc: "Chú!"

Mà vào lúc này cô lại nghĩ thầm trong lòng, chú Kiều đến cả mùa hè cũng mặc âu phục, không phải rất sợ lạnh sao, giờ lại lấy áo cho cô khoác, liệu chú có bị cảm lạnh hay không?