Chương 11: Người đẹp như hoa

Bà cụ kia dừng lại mua táo không biết sao lại cãi nhau với chủ sọt, bà tháo giỏ tre, hai tay chống nạnh, khí thế nháy mắt tăng vọt, miệng nói thoăn thoắt tiếng bản địa mà Hạ Chi Nam không hiểu, chỉ thấy chủ sọt đang cãi tay đôi với bà bỗng chốc yếu thế, có lẽ là do tự biết mình đuối lý, tức muốn hộc máu bèn đẩy bà cụ, sau đó đẩy xe nghênh ngang rời đi.

Hạ Chi Nam thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ bà ấy, “Bà không sao chứ?”

Bà cụ mặt đỏ tía tai, vừa nhìn là biết đang kìm nén lửa giận, chỉ về phía bóng dáng đang trốn xa cao giọng tức giận mắng, “Làm buôn bán nhỏ còn học người ta bán thiếu cân thiếu lạng, xứng đáng ế hàng, nếu không phải hôm nay Đông Tử không ở đây, tôi đã vặt đầu cậu ra nhai rồi, chạy chạy chạy, chỉ biết chạy...”

Bà cụ phá giọng mắng sang sảng, lúc này mới mượn ngoại lực chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn thấy là cô, bà cụ hơi ngẩn ra nửa giây, sau đó mặt mày lập tức hớn hở.

“Cô không phải là... cô gái buổi sáng kia sao?”

“Chào bà.” Hạ Chi Nam mím môi cười, lễ phép chào hỏi.

“Được được được.”

Trương Oánh Hương sống tại cái trấn nhỏ này đã vài thập niên, vẫn là lần đầu thấy người phụ nữ phong cách hiện tại xinh đẹp như vậy, khí chất tao nhã rất không hợp với trấn nhỏ này, đại khái là du khách đến từ nơi khác đi.

Hạ Chi Nam cúi đầu thấy vết bẩn phía sau bà cụ, mày nhíu lại, hơi thở nặng nề, vội lấy khăn giấy ra khỏi túi lau sạch cho bà cụ.

“Cô gái, cô tới bên này du lịch sao?” Thím Trương quơ giỏ đồ ăn nặng trĩu, cười hỏi han việc nhà.

“Vâng.”

“Cái nơi rách nát này của chúng tôi chẳng có mấy nơi có thể thăm thú.”

Thấy gương mặt bà ấy hiền từ, Hạ Chi Nam thả lỏng cảnh giác, thành thật trả lời: “Vẫn ổn, tôi chỉ tùy tiện đi dạo chút thôi.”

“Đúng rồi, trấn này khó kiếm nơi dừng chân, cô tìm được nơi thích hợp chưa?”

Hạ Chi Nam gật đầu, “Nhà khách Vân Lai ạ.”

“Ồ ồ, cách nhà tôi rất gần đó.”

Tính tình Trương Oánh Hương xởi lởi hiếu khách, “Nếu cô không vội có thể đến nhà tôi ngồi chơi, tôi giới thiệu mấy nơi đẹp cho cô, nơi này của chúng tôi tuy nhỏ, nhưng cũng là một tòa thành cổ có văn hóa lâu đời.”

Bà cụ nhiệt tình mời chào, nhưng Hạ Chi Nam mới đến đây, còn chưa quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh nên vẫn giữ lại chút đề phòng cuối cùng.

“Hôm nay cháu còn có việc, để lần sau nhé.”

“Cũng được.”

Bà cụ biết chừng mực, không mời nữa, chỉ nói: “Từ cửa nhà khách quẹo phải, đi mấy chục mét, thấy một căn nhà sơn màu hồng, đó chính là nhà tôi, ngày nào cô muốn đến chơi, tôi luôn mở cửa hoan nghênh.”

“Vâng.”

Mặt mày Trương Oánh Hương hồng hào, lại tiện tay dúi dưa chuột cho cô, “Cứ gọi tôi thím Trương là được.”

“Chào thím Trương.”

Cô nhẹ giọng nói: “Cháu tên Chi Nam.”

“Chậc chậc, người đẹp như hoa, tên cũng rất dễ nghe.”

Hạ Chi Nam được khen có chút ngượng ngùng, cười gượng nhìn bà cụ nhanh chóng rời đi.

Ngày tháng bình lặng cứ thế trôi qua.

Hai ngày sau, đêm đó đã gần 12 giờ, cổ trấn nằm giữa vùng sông nước, yên tĩnh giống như một hầm băng.

Cửa sổ ven đường bị đẩy ra non nửa, gió nhẹ mang theo cái lạnh ẩm ướt của ban đêm chui qua khe hở tiến vào trong phòng, Hạ Chi Nam ngồi trên ghế gỗ trước cửa sổ, gió thổi qua, lạnh rụt cổ.

Trên bàn có bật đèn, ánh sáng nhu hoà ấm áp.

Đã nhiều ngày cô đều làm bạn với bóng tối đến hừng đông.

Đêm đen khiến lòng người hoảng loạn, mỗi dòng không khí lưu động tựa như cất giấu vô số quái vật, nó hung ác nhào tới xé rách máu thịt bạn, bạn không thể đề phòng, cũng không tránh nổi, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.

Mặt ngoài nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, bên trong lại vỡ nát thành từng mảnh.

..........