Chương 9: Về sau em phải trả nợ cho anh! (Hơi H)

Kỷ Cẩn Ni không nghĩ mình sẽ lại nằm mơ thấy loại chuyện này, cả người mềm như bông, cô đúng là càng ngày càng không có bình thường….

Lương Trấn Khiêm miệng liếp láp tiểu huyệt ăn dâʍ ɖị©ɧ, ánh mắt lại ở trên người cô gái nhỏ, xem cô thoải mái đến khóe mắt thấm ướt, trìu mến mà xoa xoa chóp mũi của cô.

Cô sảng khoái, chính mình lại còn chưa có phóng thích, côn ŧᏂịŧ ở giữa háng giương cao kiến nghị, mã mắt tràn ra mật dịch anh cũng chưa thèm lau, cũng chưa từng an ủi lấy một chút.

Hồi anh trải qua tuổi dậy thì cũng đã từng mộng tinh, nhưng đối với chuyện tìиɧ ɖu͙© nam nữ anh cũng không có quá hiếu kỳ, nhưng từ khi trong lòng có cô gái này, thì anh ngày đêm nằm mơ, nhìn hình ảnh của cô mà dùng tay an ủi…. Số lần đã đếm không hết, không biết là nhiều bao nhiêu.

Lương Trấn Khiêm híp mắt, trên dưới vuốt ve thân gậy cứng nóng, giọng nói đã lạc đi: “Nini về sau phải trả nợ cho anh.”

Anh muốn ăn lưỡi của cô, muốn sờ vυ" cô, muốn mυ"ŧ lấy núʍ ѵú cô, càng muốn dùng côn ŧᏂịŧ chơi tiểu huyệt của cô đến khi đã ghiền mới thôi.

Anh một tay bao lấy qυყ đầυ, lòng bàn tay nóng bỏng tràn đầy dâʍ ɖị©ɧ, ngón cái chuyển động xoa xoa mã mắt, một tay xoa nắn trứng dái, vuốt ve một hồi lâu mà vẫn không đạt được kɧoáı ©ảʍ gì.

Lương Trấn Khiêm khì cười, ngày xưa không phải chỉ là dựa vào đôi tay hay sao? Hiện tại thấy cô ấy ở bên cạnh lại không thích tay pháo nữa rồi?

“Nini, nó muốn em, không cần anh!” Côn ŧᏂịŧ được bỏ vào lòng bàn tay của cô gái nhỏ, trắng và nâu nhan sắc thật đối lập làm cho anh càng thêm hưng phấn, nắm chặt lấy tay của cô gái nhỏ mà bao bọc lại thân gậy, một tay ôm không hết…

Cũng là bàn tay, nhưng so với chính mình tự vuốt ve lại có cảm giác hoàn toàn không giống nhau, mềm mụp: “Ưm… Nini… Thật là thoải mái….”

Nghĩ đến sau này có thể cắm vào giữa hai bầu vυ" mềm mại, đâm thọc vào giữa hai trái anh đào chơi đùa với hai núʍ ѵú đáng yêu, toàn bộ côn ŧᏂịŧ đi vào trong tiểu huyệt non mềm, làm cho cô chỉ có thể kêu to tên của mình còn cái gì cũng nói không nên lời….

Qυყ đầυ nằm gọn trong lòng bàn tay cô gái nhỏ, ma sát nơi mẫn cảm làm mã mắt hưng phấn mà chảy ra nước làm ướt tay cô, bảo bối đang giúp chính mình thủ da^ʍ nha, cuối cùng chất lỏng sền sệt màu trắng đυ.c và tiếng kêu rên của người đàn ông cũng phun ra, lòng bàn tay của cô gái nhỏ đã đỏ bừng một mảnh.

Lương Trấn Khiêm tẩy rửa sạch sẽ dấu vết trên người của cả hai, thời gian nghỉ trưa cũng đã qua, người trên giường vẫn còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nhẹ nhàng hôn hôn lên cái trán của cô gái nhỏ, kéo chăn đắp cho cô rồi đi ra khỏi phòng nghỉ.

Thư ký Triệu đi vào không có gặp cô gái nhỏ kia, chỉ có Lương tổng đi ra từ phòng nghỉ, vẫn là bộ dáng đó, nhưng lại có chút không giống với ngày thường, cũng không có dám nghĩ nhiều báo cáo xong công việc cũng đi ra ngoài.

Kỷ Cẩn Ni tỉnh lại nhìn di động, cả người đều ngốc, cô đã ngủ tới sắp tan làm, còn nằm mơ thấy chuyện mắc cỡ như vậy nữa, như vậy như vậy… So với Tử Oánh kể truyện người lớn còn phong phú hơn rất nhiều, chính mình còn chảy thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ nữa.

Ôi không xong rồi! Cô vội vã sờ soạng xuống dưới, bên ngoài quần không có ướt, bên trong cũng không có ướt đẫm giống như lúc trước, lần trước nằm mơ thấy hôn môi thôi đã ướt đến muốn tích nước, lần này lại không có nghiêm trọng như vậy, thật là một việc lạ.

Lương Trấn Khiêm đẩy cửa ra nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi ở trên giường cau mày, bộ dáng nhìn có vẻ rất buồn rầu.

“Ngủ tới ngốc rồi?” Anh mở miệng nói chuyện lại thấy mặt cô gái nhỏ bạo hồng, nắm chặt lấy góc chăn, ấp a… Ấp úng…

Anh nghĩ chắc là cô tưởng nằm mơ có cảm giác, nên thẹn thùng rồi? Anh bất động thanh sắc mà đi qua ngồi ở mép giường, vỗ về gương mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Nini tại sao không nói gì, nằm mơ thấy ác mộng?”

Kỷ Cẩn Ni được anh ôm vào trong lòng ngực, vừa khẩn trương lại thẹn thùng, thân thể hơi hơi cứng đờ sau đó lại mềm xuống, anh nghĩ cô nằm mơ thấy ác mộng bị dọa đến thì cứ như vậy đi, cô ôm lấy eo của anh, cọ mặt vào quần áo anh, không tiếng động mà cười, nhẹ nhàng “Dạ.” một tiếng.

Sau cổ cô bị môi anh đυ.ng vào có chút ngứa, vừa định mở miệng anh lại không có nhúc nhích, chắc là anh không có chú ý đi.

Thật là mẫn cảm, mấy tiếng trước còn ở dưới thân anh… Ưm…A… Đến thoải mái cao trào như một đứa bé tè dầm, hiện tại mặc lên quần áo lại làm một con tiểu thiên nga rồi.

“Em đi sửa sang lại đi, chúng ta về nhà thôi.” Vừa dứt lời trong lòng ngực đã trống không, cô gái nhỏ đã thối lui ra ngoài, nhìn cô đứng dậy đi tới thân hình lắc lư, đúng là một cô gái nhỏ yếu ớt, mới phun nước có một lần đã phun đến không còn sức lực.

Lúc đi xuống Cẩn Ni lại khoác áo khoác của anh, nhỏ giọng mà oán giận nói nóng, anh lại làm như không nghe thấy, còn sợ cô tự mình cởi ra nên vẫn luôn ôm lấy bả vai cô.

Người đàn ông cao lớn, cô gái nhỏ xinh xắn, cô gái nhỏ vẫn luôn ngửa đầu nói cái gì đó, người đàn ông vẫn chỉ cười mà không đáp lời, giờ tan làm ngày hôm nay mọi người đều thấy trong đàn kia có bóng dáng của chính chủ, xác thực chính là một tiểu thiên nga.