Chương 21: Áo tắm.

“Ôi cảm giác thật đã quá…” Dư Tử Oánh cười hì hì mà xoa nhẹ lên cặρ √υ" tròn trịa mềm mại của Kỷ Cẩn Ni, làn da còn trắng nõn như tuyết nữa chứ: “Lại đây để gia lại sờ thêm một chút nào…haha” Kỷ Cẩn Ni đang dùng tay che lại ngực cô cũng dùng một tay mà sờ soạng ăn đậu hũ của cô bạn mình một chút.

Hôm nay đến đây là để mua áo tắm đi bơi, kết quả đã ở trong tiệm chọn nữa ngày rồi vẫn chưa được, hiện tại chính là như vậy… Kỷ Cẩn Ni đổi một bộ thì Dư Tử Oánh lại đứng bình phẩm, giống như lúc này cô đang mặc một kiểu dáng: Lộ ra hết làn da trắng đến sáng bóng, mông và hai bầu vυ" bị bó lại lộ ra đường cong mê người. Nói tóm lại, dáng người cô quá đẹp, mặc bộ nào cũng giống nhau, cuối cùng quyết định lấy hai bộ kết thúc chuyến đi mua sắm ngày hôm nay.

Tới gần giữa trưa nên người ở trong trung tâm mua sắm cũng đông dần lên, hai cô chuẩn bị đi đến lầu một tìm gì đó để ăn trưa.

“Nini cậu uống gì?” Dư Tử Oánh cầm thực đơn hỏi: “Sữa đậu nành bạch đào đi.” Cô cười hì hì mà ghé lại gần bên tai Kỷ Cẩn Ni thì thầm nói nhỏ: “Ngực của cậu cũng giống như hai trái bạch đào lớn.”

Kỷ Cẩn Ni vỗ nhẹ lên cánh tay cô bạn, giọng nói có chút lưu manh mà chọc lại: “Mình có bộ cậu không có hay sao?”

“Cái này không có giống nhau, quả đậu trên cùng một cây thế nhưng chất lượng còn không có giống nhau, huống chi là chúng ta…”

Kỷ Cẩn Ni che lấy miệng của cô bạn: “Cậu đừng nói nữa mình bao cậu uống trà sữa…”

“Kỷ Cẩn Ni? Dư Tử Oánh?” Hai người đang tính nhìn thực đơn lại nghe có người gọi mình, hai người thấy lạ mà quay đầu, thấy có một nam và một nữ đang đi về phía họ.

“Lớp trưởng nhất ban Mạnh Tử Kiệt, nhưng mà cô gái kia không có cùng trường với chúng ta.” Dư Tử Oánh thấp giọng nói.

Thì ra là học sinh giỏi toàn trường, nam sinh mang mắt kính, khí chất lịch sự nho nhã, nữ sinh hình như là bị kéo đi qua nên trên mặt còn mang theo một chút bất mãn, “Hừ” một tiếng.

“Hai cậu khỏe không?”

“Rất tốt, chào lớp trưởng…”

“Hai cậu cũng tới đi dạo sao? A…” Mạnh Tử Kiệt muốn nói thêm gì đó, nhìn tới cô gái đối diện đang mỉm cười mà nhìn cậu, muốn nói thêm hai câu nhưng trong đầu lại chỉ thấy choáng váng không nghĩ ra được nên nói cái gì, đành chỉ ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.

Thật ra từ đằng xa cậu đã nhìn thấy hai người họ, ban đầu là vì thấy có chút giống với Kỷ Cẩn Ni nên cậu mới chú ý tới, không ngờ đi lại gần một chút nhìn kỹ đúng là cậu ấy, cậu mới vội vàng lôi kéo cô em họ lại đây chào hỏi.

Dư Tử Oánh cười: “Ha ha ha, Tụi mình là tới dùng ké máy lạnh…” À ha, lớp trưởng là có ý tứ gì đây nhỉ? Cánh tay bị Nini kéo nhẹ một cái.

“À, tụi mình đi dạo một chút, các cậu cũng vậy sao?” Kỷ Cẩn Ni hỏi.

“Ừ, đây là em họ mình Mạnh Kiều, cùng tuổi với chúng ta, năm nay cũng thi vào được trường của chúng ta.” Mạnh Tử Kiệt kéo lấy tay em họ ý bảo cô chào hỏi.

Trường trung học phụ thuộc là gồm cả hai cấp “Cấp hai và cấp ba”, nhưng mỗi năm cũng có để dành ra một số vị trí để tuyển sinh từ các trường học khác.

“Chào mọi người…” Không được tình nguyện lắm.

Hai người liếc nhau một cái: “Chào cậu.”

“Chào cậu… Các cậu cứ đi dạo đi, mình và Nini đợi trà sữa ra sẽ chuẩn bị về nhà.” Vốn định xuống lầu một tìm gì đó ăn, nhưng vẫn là nên về nhà thôi, nhưng mà lớp trưởng có vẻ như có ý với… Thôi vậy, kệ đi không quan tâm nữa.

……….

“Tư thế này không đẹp, cậu làm mấy động tác ba lê đi….” Dư Tử Oánh làm nhíêp ảnh gia chỉ muốn mình có thể mọc ra được thêm tám cái tay.

Áo tắm bó sát vào người thân mật dán vào trên da thịt, Dư Tử Oánh nhìn đến hai quả bạch đào to trên ngực của Kỷ Cẩn Ni, nhìn lại lên khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp của cô bạn… Dáng người kết hợp với cả khuôn mặt quá xuất sắc, vì vậy mà cô muốn chụp mấy tấm hình lưu lại.

Kỷ Cẩn Ni đỏ mặt: “Cậu học ở đâu ra vậy? Cái này cũng quá là…”

“Nữa kín nửa lộ mới là quyến rũ nhất…” Cô vô cùng hưng phấn, vui vẻ, quả nhiên, nhìn hình ảnh cô đúng là không nói nên lời luôn.

Kỷ Cẩn Ni nhìn mấy tấm hình cô bạn chụp cho mình, rõ ràng nói là chụp hình cái áo tắm vậy mà hình chụp ra tới lại chính là: Ngực to, eo nhỏ, mông cong…

“Quá gợi cảm, quá gợi cảm…” Dư Tử Oánh líu lưỡi: “Chút nữa gửi qua cho mình, mình giữ cho cậu.”

Sau khi kết thúc hai người ngồi ở trong phòng khách ăn trái cây: “Kỷ Cẩn Ni, cậu gửi hình qua cho mình chưa? Sao vẫn chưa thấy qua?”

Kỷ Cẩn Ni thấy kì lạ: “Có khi nào mạng chậm không? Mấy tấm cậu chụp mình đều đã gửi qua cho cậu rồi mà, cậu nhìn xem…” Mới vừa mở ra giao diện trò chuyện, đầu tiên trên cùng chính là tên của “Anh hai”, cả hai người đều ngây người ra một lúc, Dư Tử Oánh phản ứng lại nhanh hơn: “Thời gian còn chưa có quá lâu, nhanh lên nhanh lên! Thu hồi lại tin nhắn đi!”

Cô hoang mang rối loạn thao tác thu hồi tin nhắn về, nữa tiếng sau anh mới nhắn lại hỏi đã gửi qua cái gì? Trái tim đang treo lơ lửng lúc này mới bình tỉnh trở lại, tốt quá… Anh không thấy.