Chương 8: Dĩ vãng ngu ngốc

Từ Văn Dục đêm đó nằm ở trên giường, liền nửa mê nữa tỉnh mà hồi tưởng lại chuyện trước kia.Khi đó hắn vẫn là thiếu niên háo thắng nóng tính, tự mình sáng tác vài ca khúc liền tự cao tự đại cho rằng mình rất có tài năng. Dựa dẫm vào giọng hát hay như chim vàng anh, được ông chủ lớn trong giới giải trí khen có vài câu thôi liền nóng nảy muốn tham gia vào cuộc thi tìm kiếm ca sỹ để thỏa hết niềm đam mê của mình.

Ông cụ ở nhà có nói có khuyên hắn cũng vô dụng, hắn vẫn là nhất khoát kiên quyết bước lên con đường giải trí đầy khắc nghiệt.

Vì để bồi đắp tình cảm thành viên trong nhóm nhạc, công ty mới sắp xếp cho năm người bọn họ ở lại công ty. Mỗi người ở một phòng. Năm ấy Từ Văn Dục vẫn còn nhỏ tuổi. Mới có mười lăm còn những người khác đều so với hắn lớn tuổi hơn. Lớn nhất trong số ấy chính là Tần Tư Viễn . Anh ấy vừa dễ tính lại chăm chỉ ngoan ngoãn, cho nên đã được mọi người đề cử lên làm nhóm trưởng.

Trong nhóm có Triệu Thuấn, là gương mặt vàng khiêm luôn Thái tử của giới giải trí. Bản tính của cậu ta cũng hung hăng càn quấy , mắt cao hơn đầu , hoàn toàn nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ . Bởi tính tình như thế cho nên Từ Văn Dực và người này khá là hợp tính nhau.

Chu Tử Khuynh là người cuối cùng trong nhóm, cậu ấy trầm mặc ít nói, tính tình nặng nề. Bởi vì đắc tội với Từ Văn Dực cho nên mọi người đều xa lánh cậu, mỗi lần xuất hiện đều cô độc đứng một mình.

Tiểu thiếu gia nhà họ Từ lần đầu tiên ở trong ký túc xá của công ty, do từ nhỏ được nuông chiều , đương nhiên sống bên ngoài sẽ không chịu đựng được khổ cực. Quần áo hay chăn ga gối niệm tất cả đều nhờ bảo mẫu giặt giúp. Vậy mà hôm nay giống như người giúp việc phải tự mình dọn dẹp nhà cửa, tự làm cơm tối ăn. Trong lúc mọi người đang dùng cơm thì chỉ duy nhất chỗ của Chu Tử Khuynh là còn trống.

Có một lần trong nhóm đã dàn dựng và luyện tập tiết mục xong, Từ Văn Dực trở về ký túc xá để đi vệ sinh, vừa mở cửa phòng tắm chung ra thì phát hiện cậu ấy đang giặt quần áo. Hắn âm dương quái khí vừa cười nhạo vừa hỏi :

"Sao lại ở đây giặt đồ? Cậu không ra ngoài ăn cơm với mấy người khác à?"

Chu Tử Khuynh bình thản nhìn hắn rồi đáp lại :

"Tôi không có giống như cậu, tôi quần áo của mình cũng phải nhờ người khác chặt hộ, có mấy cái qυầи ɭóŧ thôi mà cũng không biết giặt phải để cho người khác giặt giúp".

Hắn nghe vậy mặt mũi đều đỏ lên, cái thời kỳ trưởng thành năm ấy thiếu niên lúc nào cũng bị dính chút vật gì đó ở qυầи ɭóŧ, Từ Văn Dực lúc nào cũng lười biếng mà vứt qυầи ɭóŧ của mình cho bảo mẫu giặt . Mà lời này cậu vừa nói ra liền thành công khiêu chiến tên tiểu thiếu gia khiến cho hắn mất hết mặt mũi. Từ Văn Dực rất tức giận cất cao giọng nói chuyện, giống như ra vẻ mình đây cực kỳ có lý:

"Tôi không biết giặt đồ thì có liên quan gì tới cậu hả? Nhà tôi có điều kiện mà, mặc vài lần mấy cái quần rẻ tiền ấy tới chán thì vứt đi thôi. Không giống như cậu, có một cái qυầи ɭóŧ mà mặc suốt mấy năm trời. Nhìn đi, quần của cậu vừa cũ vừa giãn thun ra rồi kìa!"

Chu Tử Khuynh bơ đẹp luôn cái tên đang bu lu ba loa bên lỗ tai, tiếp tục công việc giặt quần áσ ɭóŧ.

Từ Văn Dực tự nói rồi tự nhận lấy sự ngó lơ của cậu, hắn nhục nhã trề môi rồi lại có đôi chút cảm giác ấm ức.