Chương 2: Cô gái bí ẩn mang tên hoa cẩm chướng

Sau một cơn hôn mê khá dài,Sakura tỉnh lại khi toàn thân đau nhức,mệt nhừ.Cô đưa tay sờ lên cái cổ đã được băng bó,Sakura ngồi dậy ngó nghiêng xung quanh thấy mình đang ở một căn nhà gỗ ngập tràn mùi thảo dược làm đầu óc cô rất thoải mái,ngoài sân đang phơi rất nhiều dược liệu trông giống như nhà của một đại phu vậy .Trong nhà hiện giờ chỉ có mình cô.

Từ xa nghe tiếng bước chân đang tiến đến căn nhà,Sakura lập tức nhảy xuống giường chuẩn bị phòng bị.Nhưng người bước vào là một thiếu nữ tầm 25 tuổi,sau lưng đeo một thúng toàn dược liệu.Nàng ấy là một cô gái rất đẹp,nàng có mái tóc màu đen,dài đến gần gót chân,đươc buông xõa,nàng mặc một bộ Kimono hở vai để lộ xương quai xanh quyến rũ và xăm hoa cẩm chướng lớn kiều diễm trên má,xăm xuống cả bả vai bên trái đến tận cánh tay những bông hoa cẩm chướng to nhỏ xen kẽ hài hòa,sống động .

Người thiếu nữ thấy Sakura đã tỉnh,gương mặt rất vui,cô gái lại gần phất tay qua người Sakura một cái tạo ra một ánh sáng xanh làm Sakura rất kinh ngạc,thiếu nữ này không phải là thôn nữ bình thường mà chắc chắn còn là một y nhẫn.Thấy tình trạng của Sakura đã hoàn toàn tốt,nàng an tâm hẳn,cúi đầu lịch sự chào,lên tiếng nói:

-Chào em,chị là Nadesico,thật mừng quá em đã tỉnh rồi.

Sakura nghe giọng nói dịu êm thanh thoát của Nadesico mà hơi đờ người,cô gái ấy quả là xinh đẹp làm cho cả một cô gái như Sakura cũng vô cùng ngưỡng mộ.Đờ người trong chốc lát,nhận thấy ánh mắt kia vẫn nhìn mình,Sakura ái ngại vội cúi đầu,lễ phép chào:

-Chào chị,em là Haruno Sakura,cảm ơn chị đã cứu em.

Nadesico chuẩn bị cho Sakura một ít canh tẩm bổ,tài nấu ăn của Nadesico quả thật phi thường,vị ngọt của canh thấm vào đầu lưỡi Sakura,hương thơm của rau củ ngập tràn trong khoang miệng,ăn vào lập tức cơ thể khoan khoái,tâm trạng cũng tốt lên hẳn.

-Oishi,Nadesico-san nấu ăn đỉnh thiệt.

Nadesico cười hiền,đưa tay lên má,nói:”Em ăn nhiều lên nhé”

-Dạ,em cảm ơn.

Bỗng,một cậu bé hốt hoảng chạy vào,gương mặt đỏ bừng,lấm tấm mồ hôi,cậu nói bằng giọng vô cùng lo sợ cầu cứu:

-Nadesico-sama,xin hãy cứu lấy mẹ em,mẹ em lại lên cơn khó thở.

Đằng sau,một người đàn ông cõng trên vai một người phụ nữ đang rít lên,thoi thóp như kẻ nghiện.Nadesico vội vàng lại đỡ người phụ nữ nằm xuống giường,Sakura cũng lại giúp một tay.Nadesico bắt mạch,dùng Chakra kiểm tra sơ bộ.Trong cổ họng bệnh nhân có rất nhiều chất nhầy,hơi thở gấp,thở khò khè.Sakura đứng bên cạnh quan sát dấu hiệu tám chín phần đoán được căn bệnh mà người phụ nữ mắc phải là bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính một dạng tiến triển của bệnh phổi.

-Sakura,em ra tủ thuốc ngăn 103,23,57,lấy cho chị ít dược liệu trong đó theo tờ giấy này.Làm ơn nhanh lên-Nadesico nói.

Sakura rất nhanh nhẹn đến tủ thuốc lớn ở góc nhà,soạn đầy đủ theo căn dặn của Nadesico.Nhìn đống dược liệu trên tay,Sakura cảm thấy có gì không đúng,cô chần chừ không dám đưa cho Nadesico thì cậu bé lúc nãy chạy lại giật đống dược liệu ấy một cách thô lỗ,khuôn mặt cậu nhăn nhó bực bội nhìn Sakura,nói với giọng quở trách lớn tiếng:

-Sao chị chậm chạp quá vậy,không thấy mẹ tôi đang rất đau đớn à,muốn hại người sao?

Sakura lúng túng khua tay,giải thích:”Không phải,chị.............”

Cậu bé ném cho Sakura một ánh mắt không mấy thiện cảm rồi chạy lại chỗ giường bệnh mà không hề nghe Sakura nói xong.

Nadesico nhận lấy dược liệu liền nhanh chóng vào trong bếp sắc thuốc.Người phụ nữ trên giường vẫn bị dày vò trong đau đớn,bà ấy đưa tay lên cổ tự xiết lấy cổ mình như có ý tự kết liễu để thoát khỏi căn bệnh tàn ác.Sakura trông thấy mà hoảng hốt chạy lại,Người cha và đứa con trai chan chứa nước mắt,cô gỡ tay bà ấy ra.

-Mẹ ơi,đừng làm vậy mà-Cậu bé cầu xin,

Người mẹ thều thào trong nước mắt ,khó nhọc nói:

-Để mẹ chết cho cha con bớt khổ.

-Mình ơi,đừng nghĩ quẩn,rồi mình sẽ khỏi-Người cha can ngăn

Sakura trông cảnh ấy mà đau lòng,cô đến gần mong được giúp đỡ:

-Để tôi giúp bà ấy,tôi có thể làm bà ấy dễ chịu hơn.

Sakura toan đưa tay để truyền Chakra vào người phụ nữ kia thì nhanh như cắt đã bị cậu bé hất tay ra.Sakura rất tức giận,thấy bệnh nhân trước mặt mà không thể cứu càng làm Sakura tức giận hơn,không thể kiềm chế,cô quát cậu bé:

-Em làm cái quái gì vậy?

Cậu bé trừng mắt nhìn thẳng vào Sakura,đanh thép nói:

-Đừng động vào mẹ tôi.

Người cha thấy con trai không phải phép nên ra khuyên ngăn:”Thôi đi con,cô ấy chỉ muốn giúp thôi,xin lỗi cô nhé,con tôi còn nhỏ,do nó lo quá thôi”

Cậu bé giãy dụa không phục,nó hét lên một cách chắc nịch,thái độ vẫn rất vô lễ:

-Không phải đâu cha,chị ta là người xấu đó,lúc nãy Nadesico-sama nhờ chị ta lấy dùng dược liệu,chị ta cứ chần chừ mãi không đưa.

Người cha đưa tay bịp mồm cậu bé,nói;”Cô đừng để ý nó,thôi,chúng tôi cứ đợi Nadesico-sama ra vậy”

Sakura không chấp với cậu bé ngược lại thì rất nể phục tấm lòng hiếu thảo của cậu,cô khoanh tay trước ngực mà trong lòng cứ cồn cào không yên.Bệnh nhân kia cứ đau đớn làm một y nhẫn như cô tay chân rất khó chịu,cô tự thấy mình tệ,day dứt.

Một lúc sau,Nadesico ra ngoài với chén thuốc trên tay.Người cha ân cần chăm người mẹ uống thuốc,uống xong thì người mẹ đỡ hẳn rồi ngủ thϊếp đi.Người cha và cậu bé rất mừng cúi đầu lia lịa cảm tạ Nadesico,nàng đưa cho họ một ít thuốc được bọc cẩn thận trong bao và dặn dò họ cách dùng để phòng cho trường hợp phát bệnh đột ngột.

Khi gia đình bệnh nhân kia đã về,Nadesico lại đeo thúng lên vai,nàng quay đầu lại nhìn Sakura mỉm cười,dặn dò:

-Sakura,chị đi ra bìa rừng hái ít thuốc,em coi nhà giúp chị nhé.

-À,chị ơi.........-Sakura hơi ấp úng.

-Sao vậy em?

Sakura cúi đầu xuống để cảm ơn rồi mới thưa chuyện:

-Em nghĩ mình nên về rồi,chị có thể chị đường cho em ra khỏi cánh rừng này được không?

Nadesico tắt nụ cười trên môi,ánh mắt nhìn Sakura có vẻ nghiêm trọng:

-Sakura,chị không giúp cho em được rồi,em cũng không nên vào rừng,khu rừng đó bị quỷ ám,ai vào đó cũng không toàn mạng được hết.Với lại,nghe trưởng làng thông báo,hôm nay bão sẽ đến,mọi người đang dọn đồ để chuyển lên khu cao hơn tránh lũ.Em cũng giúp chị dọn đồ nhé rồi theo dân làng đi cư đến chỗ lánh nạn nhé.Chị sẽ đến chỗ đấy sau.

Nadesico đưa Sakura một tờ giấy ghi công việc cần làm,cô nghe vậy không ý kiến,cô ngoan ngoãn ở nhà dọn dẹp còn Nadesico đã đi hái thuốc.Sakura gói từng loại dược liệu vào bao nhỏ riêng biệt,đồ dùng sơ cứu, thêm ít quần áo và ít thức ăn.Sakura còn không quên gói lại hai quyển sách y dày cộm và sắp xếp tất cả gọn gàng vào trong túi cho Nadesico.

Tình cờ,Sakura thấy được một tờ giấy ghi bệnh án của bệnh nhân hồi nãy trên bàn,Sakura tò mò lấy lên xem,cô giật mình nắm chặt lấy tờ giấy,ánh mắt đảo liên hồi,cô đọc từng chữ cẩn thận,đọc đi đọc lại rất kĩ.Sakura đưa tay lên che miệng,không giấu nổi sự bàng hoàng.

Cô lặng một hồi để suy nghĩ rồi kết luận rằng chắc chắn phương thuốc mà Nadesico đưa cho người phụ nữ kia uống có vấn để,thuốc ấy chỉ giúp kiềm bệnh,không giúp chữa bệnh mà để càng lâu thì bệnh càng nặng,hơn nữa trong phương thuốc còn cho thêm một thứ rất lạ.Sakura nhìn trong nhà còn rất nhiều dược liệu nên rất băng khoăng vì sao Nadesico lại cần đi hái nhiều như vậy mà bìa rừng thì sao có nhiều dược liệu như thế để hái.Điều này càng khiến Sakura nghi ngờ càng lớn.

Cô lục trong túi của Nadesico tìm mấy quyển sách y để tìm thêm thông tin về cách chữa bệnh của nàng ta.Đối với các y nhẫn hay đại phu đều rất trân trọng nâng niu những quyển sách y này vì trong đó đều ghi chép công thức của những loại thuốc họ tự tìm điều chế .Chính Sakura cũng có một quyển.

Sakura mở quyển thứ nhất,bên trong có rất nhiều hình ảnh các loại thảo dược và cả công thức pha thuôc nữa nhưng đều bị gạch chồng chéo bằng mực đỏ,có trang thì viết được nửa chừng,có trang thì bị xé rách.Sakura vứt quyển đó sang một bên,mấy công thức trong đó đều linh tinh,điều chế thuốc ra cũng chẳng có công dụng.Sakura mở quyển thứ hai ra,trong đó ghi rất sạch sẽ nhưng lại chẳng có gì đáng ngờ.Sakura bất lực cất hai quyển sách y lại vào túi và đi xung quanh nhà kiểm tra

-Nè,chị kia lại làm trò mờ ám gì đó?

Lại là cậu bé ban nãy,nó cầm một cục đá lớn chọi vô đầu Sakura,cô lấy tay ôm đầu và mắng nó:

-Nè nhóc con,làm trò gì đó?

-Sao chị lại lục lọi đồ của Nadesico-sama

-Chị đây đang giúp chị Nadesico dọn đồ để lánh bão.

-Ồ Ô,vậy là chị đang làm việc tốt đó hả,bà chị kì lạ.

Thằng bé đầy vẻ ngờ vực nhìn Sakura làm cô tức lên,cô nắm tay thành nắm đấm,lớn giọng:

-Nói gì đó nhóc con,gọi ai là bà chị hả?

Sakura và cậu bé đó nhin nhau bằng đôi mắt tóe lửa,cả hai đồng thanh:

-Gọi ai là bà chị/nhóc con hả?

-Tôi tên là Sakura/Ryota nha.

-Thì ra tên nhóc là Ryota tên hay đấy

-Còn bà chị tên Sakura hả?Tên gì dịu dàng mà người thì vừa kì lạ vừa dữ như bà chằn vậy?

Sakura cốc vào đầu Ryota,nói:”Dám gọi ta là bà chằn hả,nhóc?”

-Hứ,cha tôi kêu tôi gọi chị,đoàn đi cư sắp đi rồi đó,chị mau lên.

Sakura khoác lên vai hai túi đồ,vội chạy theo cậu bé Ryota.Bầu trời trở nên âm u và đang mưa li ti.Mọi người theo lệnh đốc thúc của trưởng làng đi rất gấp rút,ngôi làng này nằm ở chỗ trũng thấp nhật,xung quanh bao phủ bởi núi non và cây cối um tùm,muốn đến chỗ lánh nạn phải vượt qua biết bao là núi đèo hiểm trở.

Cuộc hành trình diễn ra rất chậm,những người già thì phải có người cõng,còn em nhỏ thì phải có người dắt tay,sợ là không kịp trước khi bão ập tới.Sakura trên tay cõng một cụ bà đã ngất xỉu vì kiệt sức và tay thì phải dắt Ryota nhưng cậu bé cứ hất tay cô ra,đòi đi một mình.

-Tôi tự đi được,kệ tôi-Ryota gắt gỏng.

Bỗng có tiếng phụ nữ la toáng lên

AHHHHHHHH! CỨU CHA TÔI VỚI!

Người phụ nữ gục xuống khóc nức lên.

Một vài người nữa cũng quá kiệt sức mà trượt chân ngã xuống núi.Mọi người trông vậy mà hét toáng lên,ai cũng kinh sợ,mặt cắt không còn giọt máu.

Sakura thân thủ rất nhanh,cô nhảy xuống đỡ được hết những con người đang cận kề cái chết.Sakura dồn Chakra vào chân,bật nhảy ba cái là đã đưa những người bị thương đến được chỗ lánh nạn.

-Trưởng làng tôi có ý này,ông hãy để tôi đưa mọi người lên chỗ lánh nạn.

Thế rồi,cứ một người trên lưng,một em người bám vào Sakura,cô lần lượt đưa họ lên an toàn,cô cứ phải nhảy lên nhảy xuống liên tục,mưa càng ngày càng nặng hạt làm Sakura thêm khó khăn.Số người càng ngày càng ít,giờ chỉ còn lại ba người nữa.

-Ryota,ôm lấy chị,chị đưa em lên-Sakura nói

-Không,chị đưa hai người kia lên trước đi,hai người họ sắp xỉu rôi,tôi không sao.

Ryota tuy mới còn nhỏ nhưng rất hiệp nghĩa,cậu bé nhường cho mọi người lên trước mà không tranh dành làm Sakura rất cảm động.Nước mưa thấm vào người Ryota khiến cậu bé run lên mầm cập,đầu cậu choáng váng,cậu bé trượt chân ngã xuống khỏi vách núi.

-Chị Sakura cứu......................

Sakura vừa đưa hai người kia lên đến nơi,nghe tiếng la thất thanh của Ryota,cô mải móng lao xuống.Sakura nhanh như thoát đã bắt lấy Ryota và bế cậu bé trên tay.

Ryota yếu ớt nói:”Chị Sakura.........”

-Đừng sợ,có chị đây.

Ryota ôm chặt lấy Sakura và rúc vào ngực cô,trước khi ngất đi cậu bé đã thấy bóng hình của Sakura với mái tóc ướt sũng và hai má đỏ bừng vì lạnh,thật xinh đẹp.

Sakura đưa Ryota đến nơi an toàn rồi bắt đầu chữa trị cho những người bị thương.Người dân ai cũng cảm phục,biết ơn sâu sắc với cô.

-Cảm ơn cô Sakura,nhờ cô mà năm nay không ai bị thiệt mạng trong lúc di cư-Trưởng làng cúi đầu cung kính cảm ơn

-SAKURA,SAKURA,SAKURA-Người dân đều tung hô tên cô làm Sakura vô cùng mát lòng.

Sakura ngồi trong căn nhà dựng bằng gỗ kiên cố được người dân chuẩn bị cho vì cô là ân nhân của dân làng nên được ở riêng còn những gia đình khác thì phải ở chung với nhau.đã quá nửa đêm mà Nadesico chưa về.Ngoài trời gió rít từng cơn như gầm thét,mưa sa xuống,hạt nào cũng nặng trĩu,sét đánh rất dữ dội,nơi trũng hơn đã ngập hết,dòng nước lũ ào ào cuốn trôi cả đất đá.Sakura rất bồn chồn,lo lắng cho Nadesico nên không ngủ được.Cô cứ ngó qua cửa sổ đợi Nadesico về.

Ít lúc sau,Nadesico trong bộ dạng ướt nhẹp,dơ dáy,đáng thương đã trèo được lên ngọn núi.Sakura trông thấy mà hoảng hốt mang ô chạy ra đỡ lấy Nadesico.Sakura dìu Nadesico vào nhà và dùng Chakra chữa trị những vết trầy xước cho nàng.Xong,Sakura lấy ra bát cháo còn ấm mà cô vừa hâm lại,ân cần đút cho Nadesico.Nadesico lạnh cóng người,run lên cầm cập nhưng vẫn nở nụ cười với Sakura,nói trong run rẩy:

-Cảm ......ơn ........em,Sakura.

Sakura nhóm lưả lên,hứng nước mưa và đun một nồi nước nóng cho Nadesico tắm rửa.Nước đã xôi,Sakura pha nước và dịu dàng dìu Nadesico vào buồng tắm.Cô giúp Nadesico cởi đồ.

-Sau lưng chị có..........-Sakura bất ngờ tột độ

-Có gì lạ sao?-Nadesico đã đoán được ý cảu Sakura nhưng vẫn hỏi.

Nadesico nhìn Sakura với ánh mắt ma mị và khẽ cười nửa miệng.Sakura mở to mắt,kinh ngạc

Giữa lưng của Nadesico có dấu ấn của Bách Hào Thuật

Sakura khựng lại suy nghĩ.

-Nhưng không phải người có Bách Hào Thuật mà còn sống ở thời đại này không phải chỉ có sư phụ Tsunade và Sakura hay sao?Chẳng lẽ còn người khác

-Nếu cô ấy có Bách Hào Thuật thì quả là y thuật rất tinh thông.

-Không đúng-Sakura tự phản bác lại suy nghĩ trên của mình

-Cách chữa bệnh của Nadesico rất lạ sao lại gọi là tinh thông.

Nhưng cũng có hai khả năng xảy ra:

Một là cách chữa bệnh của Nadesico là cách mới mà Sakura chưa được thọ giáo.Hai đó chính là Sakura học hành chưa đến nơi đã vội phán đoán Nadesico

Dòng suy nghĩ cứ đấu tranh dữ dội trong đầu Sakura.Càng nghi càng thấy Nadesico bất thường.

Bỗng,một bàn tay ấm áp của Nadesico sờ lên má Sakura khiến cô giật mình.Nadesico kéo mặt Sakura lại sát mặt mình.Nadesico nhìn thẳng vào mắt Sakura khiến Sakura ngại ngùng,mặt cô đỏ bừng lên.Nadesico nói bằng giọng trầm ấm mê hoặc,lôi cuốn lòng người:

-Từ trước đến giờ chưa ai đối tốt với tôi như em,Sakura ,em là người tôi chọn.

Nadesico hôn lên dấu ấn Bách Hào Thuật trên trán Sakura,lập tức làm cô ngủ thϊếp đi.Nadesico bước ra khỏi chậu tắm,những giọt nước còn bám trên da người thiếu nữ như ánh lên lấp la lấp lánh càng làm nhan sắc mê hồn thêm phần xinh đẹp.Nadesico bế Sakura trên tay rồi lại nở một nụ cười ma mị nhìn Sakura.

Ở làng cát,Sasuke vừa nhận được thư khẩn của Naruto

-SASUKE VỀ LÀNG NGAY,SAKURA MẤT TÍCH RỒI