Chương 27

Thiên Lãnh ôm chặt thân thể đang run rẩy, hắn dùng chân đá mạnh thi thể được phủ toàn máu tươi của Hoàng Phủ Diệp Nam xuống giường. Mối thù này, hắn nhất định phải trả.

"Không sao, Khả Khả, có anh ở đây, em không sao rồi".- hắn đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, đưa tay xoá sạch những giọt nước mắt lăn trên mặt cô. Nhìn cô như vậy, lòng hắn đau như cắt. Phải chi hắn tìm được chỗ cô nhanh hơn.

Tịch Khả ôm chặt lấy eo hắn, vùi đầu vào cổ hắn khóc thật to. Đến khi cạn kiệt sức lực, cô mới thϊếp đi.

Nhìn người con gái hắn dùng cả sinh mạng để yêu đã chìm vào giấc mộng, nhưng khoé mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt. Hắn xoay người, bế cô ra ngoài, tìm căn phòng khác thật sạch sẽ mới đặt cô nằm trên giường. Đắp chăn kín người cô, hắn mới an tâm rời đi.

"Khả Khả, yên tâm, anh sẽ không để em chịu uỷ khuất" - hắn cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, lẩm bẩm nói.

[...]

"Thu dọn căn phòng ấy thật sạch sẽ cho tôi, đem đầu của Hoàng Phủ Diệp Nam về Hoàng Phủ gia, chuyển lời lại là, dù Hoàng Phủ gia cùng Thiên gia có quan hệ, Thiên Lãnh tôi quyết huyết tẩy cả dòng tộc Hoàng Phủ gia" - Thiên Lãnh áp sát điện thoại vào tai, chậm rãi nói từng chữ, giọng nói lạnh như băng khiến người bên kia toàn thân run cầm cập.

"Dạ, thưa Thiếu gia, còn về bên phu nhân?" - người bên kia cẩn thận hỏi lại, sợ Thiên Lãnh vì một phút nông nỗi mà làm chuyện dại dột.

"Đấy là chuyện của tôi, anh chỉ cần làm tốt chuyện của mình" - Mi tâm Thiên Lãnh nhíu chặt, vốn dĩ không hài lòng về thái độ của người bên kia.

[...]

Tại Hoàng Phủ gia...

Hoàng Phủ Diệp Ngự không ngừng đi đi đi lại trong đại sảnh. Lần trước, Thiên Lãnh xuất hiện tại hiện trường hôn lễ đã khiến ông mất mặt trước bao nhiêu người, chưa kể đến việc Hoàng Phủ thị vì chuyện đó mà cổ phiếu mấy ngày không ngừng giảm mạnh. Lại thêm việc Thiên Lãnh tống con trai ông vào bệnh viện tâm thần đã khiến ông muốn hủy diệt toàn bộ Thiên gia.

"Lão gia, vẫn không tìm thấy...." - Người vệ sĩ chạy vào báo cáo. Nhưng chưa dứt lời, đã thấy người vệ sĩ khác chạy vào, vẻ mặt khẩn trương.

Anh ta đem một hộp quả được bao bọc rất cẩn thận, còn đính thêm cả nơ, hệt như là một hộp quà tặng sinh nhật - "Lão gia, Thiên Lãnh thiếu gia cho người chuyển đến, nói là quà đặc biệt dành cho người" - người vệ sĩ giao hộp quà lại cho Hoàng Phủ Diệp Ngự.

Hoàng Phủ Diệp Ngự ngắm nghía hồi lâu, cũng quyết định mở ra. Ông chậm rãi tháo dây nơ ở bên trên, hộp quà liền bung ra....

"Aaaaaaa" - toàn bộ những người có mặt ở đại sảnh đều hét lên thất thanh.

Trong hộp quả chính là đầu của Hoàng Phủ Diệp Nam, khuôn mặt điển trai tái xanh chỉ thấy máu và máu, để mắt và mũi còn không thấy rõ.

Hoàng Phủ Diệp Ngự cầm tấm thiệp được đặt cạnh hộp quà, mở ra đọc. Từng dòng chữ đỏ chót như máu đập thẳng vào mắt ông - "Bác à, bác có hài lòng về món quà cháu gửi không? Là đầu của con trai bác đấy, nếu bác muốn lấy phần thi thể còn lại, đến địa chỉ này gặp cháu. Ký tên: Cháu trai đáng yêu của bác - Thiên Lãnh".

Hoàng Phủ Diệp Ngự tức đến run người. Ông chỉ có một người con trai, giờ lại bị người ta gϊếŧ chết, còn gửi tặng ông cái đầu của chính con trai mình! Thiên Lãnh!! Mày đợi đấy!!!!