Chương 8

Vì chuyện Long Tích Nính trộm tiền, Hoài Anh vẫn luôn có chút lo lắng, sợ ngày nào đó bị người tìm tới . Đồng thời nàng lại âm thầm suy đoán, hôm qua người bị hắn chọn trúng rốt cuộc là ai, hữu đình trấn trên, cũng có mấy hộ nhà phô trương như vậy .

Nàng còn suy nghĩ cẩn thận, nhân gia cư nhiên liền tìm tới cửa . Tiêu lão gia hồi tế tổ, đại phòng mênh mông mà dẫn mấy hài tử trở về nhà cũ, ngày thứ hai đã đến sớm, Đại thiếu gia Tiêu Tử Đồng dẫn đầu tới .

Tiêu Tử Đồng năm nay mười bảy, so Tiêu Tử Đạm vẫn thấp hơn một chút, cũng có phần đen hơn, nói lại rất nhiều, đặc biệt khi hắn cười, miệng liền lộ ra một hàm răng trắng. Hắn vả Tiêu Tử Đạm cùng nhau lớn lên, mười tuổi đi kinh thành, đã từng về đây hai lần, mỗi lần một trở lại, thường đến tìm bọn họ ôn chuyện cũ.

“Đây là nhị muội sao? Đã lớn như vậy rồi.” Tiêu Tử Đồng cười tủm tỉm mà nhìn Hoài Anh nói: “Hai anh em lớn lên còn rất giống nhau. A——” hắn bỗng nhiên như phát hiện một đại lục mới, trợn tròn mắt, Hoài Anh quay đầu thấy, là Long Tích Nính từ trong phòng ló đầu ra, sau đó lại nhanh chóng rụt trở về.

“Tử đạm, nhà các ngươi khi nào lại có thêm đệ đệ vậy?” Tiêu Tử Đồng tò mò cực kỳ, “Tiểu đệ này bộ dáng lớn lên cũng thật đẹp, so với ngươi khi còn nhỏ còn tuấn tú hơn. Không đúng a, nương của ngươi không phải đã……” Lời vừa mới nói ra liền ý thức được không thích hợp, vội che miệng lại, bất an mà nhìn Tiêu Tử Đạm cùng Hoài Anh, lấy lòng mà nhếch miệng cười.

Tiêu Tử Đạm sớm biết rằng tên này tính tình hấp tấp, cũng không có gì tức giận, giải thích : “Ngũ Lang là tiểu tử thân thích nhà chúng ta, đang tạm thời đây.” Tiêu Tử Đồng lại nhìn vào trong phòng Long Tích Nính mà lên tiếng chào hỏi. Hoài Anh cơ bản còn lo lắng Long Tích Nính không phản ứng hắn, không nghĩ tới hắn cư nhiên thật đúng là thành thành thật thật mà tới, thậm chí còn khách khí mà nhìn Tiêu Tử Đồng chào hỏi, chỉ là không kêu “Ca ca”.

“Ai nha, lần đầu gặp Ngũ Lang, ta có cái này như là lễ gặp mặt vậy.” Tiêu Tử Đồng cười tủm tỉm từ trong túi móc ra một con thỏ ngọc nhỏ đưa cho Long Tích Nính, Long Tích Nính nhìn Hoài Anh liếc mắt một cái, nhưng không nhận lấy. Cái phản ứng này thật đúng là giống một tiểu hài tử ba tuổi, nhưng Hoài Anh cứ cảm thấy quái quái, Long Tích Nính từ khi nào lại ngoan như vậy chứ.

Tiêu Tử Đạm vừa lòng gật đầu, lên tiếng nói: “Nếu là Tử Đồng đại ca cho, Ngũ Lang hãy nhận lấy đi.” Dứt lời, hắn lại vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn Tiêu Tử Đồng nói: “Ngũ Lang mới còn nhỏ, ngươi cho hắn đồ vật quý như vậy làm cái gì.”

Tiêu tử đồng “Ha ha” mà cười, “Ta vui.” Hắn tựa hồ đối Long Tích Nính cảm thấy đặc biệt hứng thú, vẫn luôn dụ nó nói chuyện, Long Tích Nính như cố tình không phản ứng lại hắn, đôi lúc còn trợn mắt lên mà lườm, lại dùng sức đưa mắt ra hiệu với Hoài Anh, ý bảo nàng nhanh đem cái tên đáng ghét này xách đi.

Hoài Anh nhìn cái bộ dáng cố chịu đựng của hắn mà thầm thở dài một hơi, cố ý làm như không nhìn thấy, còn tìm đủ loại đề tài cùng Tiêu Tử Đồng nói chuyện phiếm. Tiêu Tử Đồng tính tình vốn hoạt bát, cứ nhứ máy hát vừa mở ra là dừng không được, “…… Thật là, cái mùa đông lạnh ngắt cũng đến rồi, sông bị đóng băng còn dày thêm mấy tấc, có khi thể phi ngựa xe, suốt một cái mùa đông đều là băng thiên tuyết địa, một đinh điểm màu xanh lục đều nhìn không thấy……”

Tiêu Tử Đạm nghe được thực nghiêm túc, còn thường thường hỏi lại vài câu. Hoài Anh lại nghe có chỗ không đúng lắm, Tiêu Tử Đồng đâu thật sự đi qua Đông Bắc, rõ ràng là nghe người ta khoe khoang tán gẫu, đã trở lại đây khoác lác rồi. Nhưng nàng cũng không muốn vạch trần hắn, cứ cười tủm tỉm mà ngồi một bên xem náo nhiệt.

Long Tích Nính không biết hôm nay bị gì mà không đi, mặt nhỏ cứ khó chịu phụng phịu như cố chịu đựng mà ngồi bên cạnh Hoài Anh, ngồi chốc lát rồi đòi nàng muốn cái này, lát sau lại kêu nàng muốn cái kia, một chút cũng không chịu yên. Hoài Anh không có cách nào khác, chỉ hung hăng liếc xéo hắn một cái, nhận mệnh mà nắm tay hắn đi vào bếp.

“Long Tích Nính ngươi hôm nay sao vậy?” Hoài Anh đem ít đậu phộng cho hắn, ngồi xổm hắn bên cạnh hỏi: “Ngươi hôm nay cứ lạ thế nào ấy.”

Long Tích Nính bóc đậu phộng ném trong miệng mà nhai rộp rộp, rất mất tự nhiên nói: “Người hôm qua ta móc tiền…… Chính là hắn.” Lúc vừa mới nhìn thấy Tiêu Tử Đồng, hắn thật ra cũng có chút hoảng sợ, cho rằng đã bị tìm tới cửa, tuy nói hắn không đến mức sợ cái phàm nhân ấy, nguyên nhân là do chuyện này cũng quá mất mặt đi. Có khi sau này trở về trong biển, lại bị đám huynh đệ chê cười chết.

“Người người móc túi……” Hoài Anh sửng sốt một chút mới phản ứng lại đây, sau đó kích động mà tức khắc nhảy dựng người lên, không dám tin mà chỉ vào Long Tích Nính, nói lắp bắp không hoàn chỉnh, “Ngươi ngươi…… Ngươi hôm qua trộm…… Trộm chính là hắn sao!”

“Ngươi nhỏ giọng một chút!” Long Tích Nính dáo dác lấm la lấm lét mà quay ra bên ngoài nhìn, sợ bị người nghe thấy.

“Không phải chứ, ta nói ngươi như thế nào lại xui xẻo đến vậy.” Hoài Anh dở khóc dở cười, cũng nhìn ra ngoài xem xét vài lần, không thấy Tiêu Tử Đồng đến, lúc này mới đè thấp giọng nhìn hắn: “Hình như vẫn chưa bị phát hiện?”

Long Tích Nính tức khắc khịt mũi coi thường, “Giỡn sao, hắn cùng lắm chỉ là một phàm nhân, sao có thể nhận ra được ta.”

Hoài Anh nhìn hắn cười xấu xa, “Vậy ngươi khẩn trương làm cái gì?”

Long Tích Nính không nói chuyện, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên. Hoài Anh lập tức liền rõ ràng, vị Long Vương điện hạ này tuy rằng trong miệng hay đem chính mình khoe có bao nhiêu lợi hại tàn nhẫn, Căn bản là vẫn chưa trải qua chuyện gì xấu, càng chưa bao giờ bị người ta bắt quả tang, cho nên xem ra vẫn còn non, chứ không sẽ chẳng ngượng ngùng vậy đâu.



Hoài Anh cũng không muốn trêu hắn nữa, cười tò mò hỏi: “Ngươi hôm qua biến thành bộ dáng gì đi trộm đồ của hắn? Không phải là biến thành Tử Đạm?đó chứ”

“Ta đâu có ngốc,” Long Tích Nính hừ nói: “Ngươi yên tâm, không ai có thể nhận ra được ta.”

Ở trong nhà Tiêu Tử Đồng cũng đang cùng với Tiêu Tử Đạm thổn thức mà cảm thán, “…… Người người đều nói kinh thành đều rất tốt, cái gì tàng long ngọa hổ*, nhân tài đông đúc, theo ta cảm thấy, vẫn là Hữu Đình trấn chúng ta khí hậu tốt hơn, thật đúng là địa linh nhân kiệt *. Hôm qua lúc về đi ngang qua khu phố nhỏ, vậy mà gặp được hai vị tuyệt sắc giai nhân, một người bạch y thắng tuyết, phong độ nhẹ nhàng, người nữa càng là…… Tấm tắc, quả thực là quốc sắc thiên hương, lạnh như băng sương, kiều diễm như đào lý. Có điều, trấn trên dân tựa hồ không được tốt, ta mới đi có vài bước vậy mà đã bị trộm mất túi tiền, thật là thói đời ngày sau càng kém mà.”

( *ý chỉ nơi có những nhân tài ẩn náu)

(*đất đai màu mỡ, nhiều người tài giỏi)

Tiêu Tử Đạm buồn cười mà thẳng thắn lắc đầu, “Thật là kỳ quái, ta ở trấn trên nhiều năm như vậy, lại chưa bao giờ bị trộm cái gì. Tất nhiên, theo như lời ngươi nói mỹ nhân ta cũng chưa từng gặp qua. Cũng không nghe nói trấn trên nhà ai lại có cô nương tuyệt sắc như vậy.”

Tiêu tử đồng có chút ngượng ngùng mà nhếch miệng cười, trên mặt cư nhiên còn mang theo một chút đỏ ửng, “Không phải cô nương, hình như là hai lang thiếu niên. Chắc cũng tầm tuổi tỷ muội đi……”

Tiêu Tử Đạm: “……”

Do trong nhà bận bịu tế tổ, nên đành phải nghỉ học, cha Tiêu bị tộc trưởng gọi đi, trong nhà giờ chỉ có hai đứa nhỏ, Tiêu Tử Đạm giữ Tiêu Tử Đồng ở lại dùng cơm trưa. Tiêu Tử Đồng đột nhiên vỗ đùi, hối hận nói: “Sớm biết vậy nên đem theo A Khâm tới rồi, để hắn một mình ở nhà cũng chán.”

Tiêu Tử Đạm hỏi: “A Khâm? Là biểu huynh của ngươi Mạc Khâm sao? Hắn cũng tới à!”

Sở Khâm Thị là cô của Tiêu Gia, em gái của cha , mẹ hắn lúc mới vào Mạc gia đều nói nàng là có phúc khí lớn hơn người. Khi còn nhỏ đã được hứa hôn cùng Mạc gia, lúc ấy Mạc gia vẫn chưa được phú quý như bây giờ, chỉ là một viên quan lại tầm thường, nhưng Tiêu gia cũng không ham mê quyền quý. Thành ra, trước khi thành thân, Mạc gia bỗng nhiên gặp hoạn nạn, vướng phải tội sao chép công văn , mạc lão thái gia bị từ quan, tất cả già trẻ lớn bé trong nhà đều lưu lạc đầu đường xó chợ.

close

Muốn yêu cầu đổi nhà khác, chỉ sợ đã sớm đem việc hôn nhân này hủy bỏ, vậy mà cô nương nhà Mạc gia này thế nhưng không lập tức lui hôn, lão Tiêu thái gia cũng có cái tình cái nghĩa, mà cô nương nhà Tiêu gia cũng không có cái ý định muốn hủy bỏ hôn sự, vì thế không chỉ có đúng hạn gả vào đại môn Mạc gia, Tiêu lão thái gia còn cho nàng rất nhiều của hồi môn, hôn sự kia còn được làm rất vẻ vang.

Khi Sở Khâm Thị tiến vào Mạc gia, lập tức mua một tòa nhà lớn đem tất cả già trẻ Mạc gia dàn xếp yên ổn xuống dưới, ngày sau còn hiếu thuận với cha mẹ chồng, hầu hạ trượng phu, lo liệu việc nhà, làm đến thỏa đáng, thậm chí còn có nơi thu xếp hôn sự thêm có tiểu thϊếp, người được nàng chọn trúng lại có gia cảnh không tồi, lại tự mình đặt mua sắp xếp, đem tiểu cô nương ấy gả vào. Không nói đến Mạc gia mà trên dưới đối với nàng đều khen không dứt miệng, cả toàn bộ kinh thành, ai cũng nói nàng hiền huệ nhân hậu, ngay cả Giang Nam Tiêu thị thanh danh cũng theo đó đi lên không ít, nữ nhi Tiêu gả cũng không tổn thất gì.

Mạc gia nghèo túng bất quá cũng chỉ có ba năm, tiên đế băng hà, tân đế kế vị, năm đó bản án cũ liền một lần nữa ra phiên ra nữa, mạc lão thái gia một lần nữa khởi phục, Mạc gia trong một đêm nước lên thì thuyền lên, được tân đế tâm phúc. Tiêu lão gia cứ thế từng bước thăng chức, đều là Mạc gia một tay dìu dắt.

“A khâm chính là cái người bận rộn.” Tiêu tử đồng cười trộm, “Sáng tinh mơ hắn đã bị tổ mẫu gọi dậy, một hồi lại có thêm nhị thẩm ta, tam thẩm lôi kéo hắn nói chuyện. Cũng mau ta thoát được mau, bằng không hôm nay đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi cửa.” Nhị thẩm và tam thẩm hắn đều là các tiểu nương tử thiên kiều bá mị trong quá khứ, không ai là không bình thường, Mạc Khâm có thể chạy thoát cũng bội phục hắn rồi.

Thế nhưng những việc trong nhà lại không thể cùng với Tiêu Tử Đạm chia sẻ được, tuy đều mang họ Tiêu, nhưng cũng không phải người một nhà, chính cái gọi là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, tuy Tiêu Tử Đạm không phải người hay bàn tán đâm chọt sau lưng, nhưng đã không chung một nhà thì rất khó nói ra.

Tống bà không còn ở đây, cơm trưa vẫn là Hoài Anh chuẩn bị. Trong nhà không đủ đồ ăn, Hoài Anh tính ra ngoài mua thêm, Long Tích Nính lại lôi kéo ống tay áo không cho nàng đi, còn dẩu miệng không cao hứng nói: “Không đủ ăn thì cứ đuổi hắn đi không được sao.”

“Đó là khách.” Hoài Anh tức giận mà giải thích: “lại còn là bằng hữu rất quan trọng của ca ca.” Tiêu gia đại thiếu gia là người có địa vị cao quý lại chịu ở nhà nàng dùng cơm đã là điều tốt rồi, hôm sau chờ hắn trở về kinh, trấn trên mọi người sẽ hiểu được Tiêu Tử Đạm và Tiêu đại thiếu gia quan hệ rất tốt , đối với gia đình nàng bọn họ cũng sẽ khách khí vài phần.

Long Tích Nính đương nhiên đoán không ra tâm tư Hoài Anh, dù gì cũng chính là không cao hứng. Nhưng đương thời điểm Hoài Anh ra cửa muốn mua đồ ăn thêm, hắn vẫn là tung ta tung tăng mà đi theo.



Kết quả, hai người mới ra đến cửa, đã nghe được hàng xóm cách vách là tiểu nha đầu Song Hỉ ghé vào đầu tường kêu Hoài Anh, “Hoài Anh tỷ tỷ, ta mới vửa hái chút cà tím, ngươi có muốn lấy hay không?”

Song Hỉ là cách vách là nữ nhi mà quả phụ Chu Thị nhận, tới Hữu Đình Trấn mới non nửa năm, tiểu cô nương này cũng không hiểu sao từ nơi nào lưu lạc lại đây, một ngày bỗng nhiên té xỉu ở trước cửa nhà Chu Thị, vừa vặn Chu Thị không có nữ nhi, liền nhận nuôi nàng, Song Hỉ mới chừng mười tuổi, dáng dấp cũng chỉnh tề, tay chân cần mẫn, miệng cũng ngọt. Từ lúc trong nhà có thêm người, Chu Thị trên mặt tươi cười rõ ràng hơn nhiều, người cũng tinh thần không ít.

Nghe được Song Hỉ kêu nàng, Hoài Anh cũng đến ven tường cười đáp: “Ngươi biết nhà ta bên trong có khách à.”

Song Hỉ cười tủm tỉm mà nhìn nàng: “Ta thấy rồi.” Khi nói chuyện, nàng lại cúi xuống ven tường, rất nhanh mà bê cái rổ lại đây, bên trong không chỉ có có cà tím, còn có cải thìa xanh biếc, cả một rổ đầy, “Chúng nó lớn nhanh quá, ta với nương ta đều ăn không hết. Mẹ ta nói, sang năm trồng ít lại, miễn cho đỡ lãng phí.”

“Vậy sao không cầm đi bán?”

“Bán cũng bán không được bao nhiêu, còn phải ngồi trên phố nửa ngày.” Song Hỉ tươi cười vẫy tay, “Chi bằng ở nhà làm thêm chút việc khác thì hơn.”

Chu thị làm nữ hồng rất tốt, thường ở bên ngoài thêu thùa kiếm tiền, ngay cả Song Hỉ cũng đi theo học, có lúc, Hoài Anh còn nhìn thấy nàng ấy lém đem trộm cái khăn do chính mình thêu cầm vào trong tiệm bán.

“Vậy cảm ơn ngươi.” Hoài Anh không từ chối, cười cười, lại nói với Long Tích Nính: “người tới nhận lấy rổ của Song Hỉ tỷ tỷ đi.”

Long Tích Nính thật sâu mà nhìn Song Hỉ liếc mắt một cái, nhận lấy rổ. Song Hỉ rõ ràng co rúm lại một chút, bỗng nhiên không nói gì nữa.

Lúc sau, Long Tích Nính đem rổ trả lại cho này ấy, Song Hỉ nhận lấy rồi nhanh chóng chạy đi mất.

“Ngươi đây là làm sao vậy?” Hoài Anh có chút khó hiểu, quay đầu lại hồ nghi nhìn hắn “Ngươi có phải vừa hù dọa nàng đúng không?”

Long Tích Nính hừ nói: “Chỉ là một tiểu yêu tinh, ta nào có thời gian nhàn rỗi mà hù dọa nàng ta.”

Hoài Anh: “……”

Yêu…… Yêu tinh! Song Hỉ cư nhiên là yêu tinh!

“Mèo tinh hoang, lại ít thịt, còn chưa đủ cho ta nhét kẽ răng.” Long Tích Nính chán ghét nói: “Ta không rảnh mà đi ăn nàng ta.” Dù gì thì mèo tinh kia còn biết hiểu chuyện mà hiếu thuận đem đồ đến tặng hắn, đáng tiếc đều toàn là rau dưa, một chút thịt vụn cũng không có, không thể ăn.

Hoài Anh mơ hồ trở về phòng bếp, Long Tích Nính một tấc cũng không rời. Hắn còn có chút cao hứng, một bên hỗ trợ nhóm lửa, một bên nhỏ giọng nói thầm: “Vì cái gì mà Tiêu Tử Đạm lại không tới giúp.”

“Trong nhà không phải đang có khách sao. Ngươi nếu cảm thấy mệt mỏi thì vào trong phòng nghỉ một lát, để đấy ta nhóm lửa.” Nàng nhớ rõ Long Tích Nính tối hôm qua có nói bởi vì biến thân đã tiêu hao hết pháp lực, đặc biệt rất dễ mệt, cho nên mới kêu hắn trở về nghỉ ngơi. Vậy mà hắn lại không nhúc nhích, ngồi ở một bên hỗ trợ nhóm lửa, vừa làm vừa oán giận mà mắng Tiêu Tử Đạm vài câu. Không biết do nguyên nhân gì, hắn giống như luôn thích gây khó dễ cho Tiêu Tử Đạm, tuy rằng chưa làm cái gì, nhưng trong miệng luôn thích nhắc mãi.

Có lẽ là hắn niệm quá nhiều rồi, Tiêu Tử Đạm thế mà thật sự tới phòng bếp, còn chủ động giúp Hoài Anh nhặt rau. Bất quá hắn cũng chưa tới phòng bếp làm bao giờ, có chút luống cuống tay chân, ngay cả tỏi cũng lột lóng ngóng, Hoài Anh liền đem hắn đuổi ra lập tức.

“Nếu không ta tới nhóm lửa nha.” Tiêu Tử Đạm bất đắc dĩ mà cười nói, lại có chút ngượng ngùng mà nhìn Long Tích Nính liếc mắt một cái, “Cũng không thể để Ngũ Lang được.”

Long Tích Nính không vui mà trừng hắn, thở phì phì nói: “Ta nhóm lửa cháy rất tốt, ngươi không có gì làm muốn cướp việc của ta. Thật chán ghét!”