Chương 7: Ngươi Vậy Mà Lại Đi Trộm Vặt Sao?

Hoài Anh đưa cơm về có chút muộn, đẩy cửa tiến viện, nhìn thấy Long Tích Nính đem ghế nhỏ ngồi dưới dàn nho ngủ gật. Cây nho này trồng cũng đã lâu, nhưng kết quả không nhiều lắm, cành lá lại tốt đến rậm rạp, đem giàn nho bò đến tràn đầy, bóng râm ấm áp mà che đậy hơn phân nửa cái sân.

Long Tích Nính tựa hồ có chút nóng, quần áo đều xốc lên, lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn, thật đáng yêu.

Nghe được âm thanh của , Long Tích Nính mí mắt động đậy, chậm rãi mà ngáp một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “ Đồ nữ nhân. xảo quyệt”

“Ta như thế nào lại đắc tội ngươi?” Hoài Anh sờ mũi, có chút buồn bực hỏi: “Giữa trưa cơm không ăn sao? Ngươi không phải ăn rất nhiều sao.” Bình tĩnh mà xem xét, Long Tích Nính ăn cơm bộ dáng cũng không quá khó coi, nếu không so lượng cơm hắn ăn, thậm chí còn có thể nói rất ưu nhã, nói lý, dù gì cũng là Long Vương điện hạ, đâu phải như nàng chỉ là một tiểu dân nhỏ bé chứ.

Long Vương điện hạ không phản ứng lại nàng, giơ lên ngón tay chỉ dưới giàn nho hạ hai con gà, nói: “Vừa mới có người đưa lại đây.”

Hoài Anh lập tức hiểu ngay , mặt mày hớn hở mà ngồi xuống bên người hắn, đắc ý nói: “Đã sớm nói ngươi đừng keo kiệt , ngươi còn không nghe. Giờ minh bạch chưa! Kia gà rừng ăn một ít thì được, tuy có tươi ngon, nhưng thịt lại quá dai, cảm giác không ngon . Vẫn là gà này ăn ngon hơn, buổi tối chúng ta một con, thêm chút đậu phộng, ớt, xào với lửa thì ngon khỏi phải nói.”

“Hai con.” Long Tích Nính liếʍ liếʍ môi, nói: “Một con gà mới bao lớn, không đủ nhét kẽ răng.”

Hoài Anh bất đắc dĩ gật đầu, “được , cơm chiều ngươi nhóm lửa.”

Long Tích Nính không lên tiếng, cũng không phản đối.

Một đời Long Vương điện hạ chỉ có ăn, cư nhiên hôm nay lại phải nhóm lửa, chuyện này nếu bị truyền ra, thật đúng là rất mất mặt. Thế đạo này thật đúng là không dễ dàng!

Xế chiều, Hoài Anh nói với Long Tích Nính nói về chuyện bà Tống, Long Tích Nính như không hiểu rõ, nhíu mày nói: “Bà ta trở về đâu liên quan gì tới ta?”

Thực ra, Long Tích Nính nhìn bề ngoài thoạt như hài tử ba tuổi, nhưng cũng có lẽ là bởi vì hắn đã sống nghìn năm rồi đi, cho nên so với tiểu hài nhi cùng lứa thì vẫn có vẻ thành thục hơn chút, nói chuyện này tuy rằng cũng ấu trĩ, nhưng cũng không đến mức thiếu logic. Cũng vì nguyên nhân chính là thế, Hoài Anh mới có thể dùng loại thương lượng này nói cho hắn.

“Tống bà là được nhà ta gọi về để phụ giúp việc.” Hoài Anh nhỏ giọng nhắc nhở hắn, Long Tích Nính bỗng nhiên liền mở mắt, nháy mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm Hoài Anh, qua vài giây, hắn mới nói như đinh đóng cột: “Ngươi sa thải bà ta đi.”

Hoài Anh có chút đau đầu mà xoa xoa huyệt thái dương, nàng phát hiện chính mình vẫn là đánh giá cao EQ của hắn, tên này ở phương diện này hoàn toàn không có cách nào đả thông hắn được. Nếu là đứa trẻ khác, cùng lắm thì ấn xuống đầu gối đánh vào mông mấy phát, nhưng Long Vương điện hạ —— ai dám đánh hắn? Hắn nào phải người thường!

Hoài Anh thở dài, về phòng suy nghĩ biện pháp đi, Long Tích Nính nghiêng đầu hướng về phía cửa phong nàng nhìn trong chốc lát, chậm rãi đứng dậy, ra cửa.



Suốt một buổi chiều, Long Tích Nính đều không trở về. Hoài Anh có chút bất an, nàng thậm chí lo lắng Long Tích Nính có gặp kẻ thù hay không, tỷ như kia cái tên anh tuấn như Giang Long kia, tiểu quỷ đó pháp lực rõ ràng còn chưa khôi phục, gặp phải kẻ thù, chắc chưa động thủ thì đã xuống mồ luôn rồi.

Hoài Anh lo sợ bất an mà ở nhà trông ngóng, vừa nghe bên ngoài có gió thổi cỏ lay liền chạy nhanh mở cửa ra xem, nhưng kết quả lại không thấy bóng dáng Long Tích Nính, thẳng đến buổi tối Tiêu cha cùng Tiêu Tử Đạm trở về, Long Tích Nính vẫn chưa thấy về nhà.

“Không thấy? Như thế nào sẽ không thấy?” cha Tiêu vừa nghe nói Long Tích Nính suốt một buổi chiều không trở về, lập tức liền nóng nảy, kéo giọng nhìn Hoài Anh hét lớn: “Chuyện lớn như vậy con như thế nào lại không đi ra nói chúng ta một tiếng, Ngũ Lang mới bao lớn, vạn nhất ở bên ngoài xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Nó nếu đã ở nhà của chúng ta, thì đây chính là nhà nó, Hoài Anh ngươi như thế nào có thể sơ ý như vậy……”

Hoài Anh tới nơi này ngót nghét hơn nửa năm rồi, nhưng vẫn là lần đầu bị cha mắng xối xả như vậy, khó tránh khỏi có chút ủy khuất. Cũng may nàng đã không giống những cô nương mười ba tuổi khác, tuy có ủy khuất cũng không đến mức khóc òa lên, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Là con không đúng, con nên hắn trông coi hắn thật tốt.”

Tiêu Tử Đạm có chút nhị không được nữa, thay mặt nàng nói đỡ, “Cha à, Hoài Anh mới bao lớn đâu, cả ngày bận bịu làm việc nhà , nào có thời gian nhìn Ngũ Lang. Cha đừng mắng muội ấy nữa, mắt thấy trời đã tối rồi, chúng ta chạy nhanh đi ra ngoài tìm xem.”

Tiêu cha cũng ý thức được mình nói cũng nặng lời, chỉ là không muốn hạ mình xin lỗi nữ nhi, không được tự nhiên mà khụ một tiếng, lại nhìn Tiêu Tử Đạm nói: “Chúng ta ra ngoài tìm nó, Hoài Anh ở nhà coi chừng đi. Trời cũng tối rồi, con thân là nữ tử ở bên ngoài không an toàn.” Dứt lời, liền ra cửa.

Cha và Tiêu Tử Đạm vừa đến cửa viện, viện môn đã bị đẩy ra, Long Tích Nính bước chân ngắn nhỏ chậm rì rì mà vào sân, sắc mặt hắn cũng không được tốt, bộ dáng nhỏ thoạt nhìn có chút tiều tụy, trông rất mệt mỏi . Tiêu cha tức khắc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tiêu Tử Đạm có chút không cao hứng, nhưng cũng chưa nói cái gì, chỉ là đem mặt trầm xuống, thanh âm cũng có chút lãnh đạm, nói: “Lần tới đừng một mình ra ngoài, nếu không Hoài Anh lại bị nghe mắng.”

Tiêu cha trên mặt tức khắc lộ ra tia xấu hổ, Long Tích Nính cũng có chút kinh ngạc, lặng lẽ mà Hoài Anh nhìn vài lần, thấy nàng quả nhiên sắc mặt không được tốt cho lắm, nhất thời không biết nói gì.

Bởi vì Long Tích Nính mất tích đã làm cho tinh thần Hoài Anh không yên, cơm tối cũng chưa kịp làm, cuối cùng chỉ đành nấu lại mấy món ăn bữa sáng. Hoài Anh vẫn cho rằng Long Tích Nính muốn oán giận, kết quả hắn cư nhiên cái gì cũng không nói, đương nhiên, bữa cơm này hắn ăn cũng không nhiều lắm.

Sau bữa cơm, Tiêu Tử Đạm lại hỏi về chuyện Tống bà, Hoài Anh lắc đầu nói: “Vẫn chưa quay lại đâu.”

Tiêu Tử Đạm nhíu mày, có chút ngoài ý muốn hỏi: “Bà ấy đi lúc đi đã nói hôm nay sẽ trở về, sợ là trong nhà vẫn còn chuyện gì đó chưa giải quyết xong. Đợi một chút thời gian nữa đi, hai ngày này vất vả cho muội rồi.”

Hoài Anh miễn cưỡng cười tươi nói: “Bất quá cũng chỉ là làm hai bữa cơm, có cái gì vất vả. Cha cùng đại ca đọc sách mới mệt kìa.”

Tiêu Tử Đạm tựa hồ nhận thấy được nàng có chút khác thường, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Hoài Anh muội hai ngày này luôn là lạ, có phải trong nhà có chuyện gì hay không? Liên quan tới Ngũ Lang sao?”

Hoài Anh tức khắc hoảng sợ. Nàng đã sớm biết Tiêu Tử Đạm đặc biệt thông minh mẫn cảm, cho nên ở trước mặt hắn cũng phá lệ chú ý, không nghĩ tới cư nhiên nhanh như vậy đã bị hắn phát hiện không thích hợp. Chính là chuyện Long Tích Nính có thể nói cho hắn biết sao? Dựa vào tính tình Tiêu Tử Đạm, Hoài Anh hoài nghi, hắn nhất định sẽ đem Long Tích Nính đuổi đi, hắn mới mặc kệ đó có phải là Long Vương điện hạ hay không.



“Ca ca suy nghĩ nhiều rồi.” Hoài Anh kiên quyết mà phủ nhận nói: “Chỉ là Ngũ Lang có chút bướng bỉnh, muội lại chưa trông trẻ nhỏ bao giờ, nên có chút không quen.” Nàng nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: “Ngày mai muội nhất định sẽ giáo huấn nó thật tốt, xem lần tới còn dám chạy loạn nữa không!”

Tiêu Tử Đạm thấy nàng không muốn nhiều lời, cũng không truy vấn thêm, chỉ là giải thích giùm cha một phen: “Buổi chiều nay cha nói muội có chút lỡ lời, muội đừng để trong lòng, tính tình của cha muội cũng hiểu mà, nhất thời xúc động mà phát hỏa thôi, lúc ấy mặt mũi ai cũng không cho, thấy người liền mắng. Xong việc thế nhưng sẽ hối hận, có khi lại ngượng ngùng cùng muội trò chuyện lại thôi.”

Hoài Anh rộng rãi mà phất tay, “Muội cũng đoán được cha sẽ tức giận.” Nàng hiện tại tâm tư gì đều ở trên người Long Tích Nính, chuyện của Tống mới cần để ý, nàng như thế nào mới đem được cái tên thùng cơm kia qua mắt đây. Người bình thường ai có thể ăn nhiều như vậy! Nói đến lượng cơm hắn ăn, Tiêu Tử Đạm cũng nhận thấy điểm không thích hợp.

Buổi tối Hoài Anh tiếp tục rối rắm đến ngủ không yên, vậy mà cái tên nào đó thì hoàn toàn ngược lại, mới vừa nằm xuống liền bắt đầu ngáy ngủ, thanh âm cũng không lớn, tinh tế nhẹ nhàng, nghe tựa hồ là rất mệt.

Hoài Anh ở trên giường giống như bánh rán cứ lăn đi lăn lại, cuối cùng đánh thức Long Tích Nính , hắn có chút bực bội, dụi mắt tức giận: “Tiêu Hoài Anh, đã tối rồi sao không ngủ đi? Ồn muốn chết! Lại còn phá giấc ngủ của ta, có tin ta đem người quăng đi không.”

Hoài Anh cũng tức giận mà trừng ngược lại hắn, “Đồ tiểu quỷ không có lương tâm, ta là vì ai mà ngủ không được? Còn không phải bởi vì ngươi sao! Chờ ngày mai Tống bà trở về, hãy thu liễm lại đi, đừng làm cho bà ấy nhìn ra. Hay là, mỗi bữa chỉ có thể ăn hai chén cơm, nhiều nữa sẽ không cho !”

Long Tích Nính ngáp một cái, mê mê hoặc hoặc nói: “Cái gì Tống bà ở đây, bà ta sẽ không tới đâu. Ta buổi chiều ở đầu ngõ đã chặn bà ta lại, cho một chút bạc đuổi đi rồi.”

“Cái gì?” Hoài Anh giật mình một cái, cả người đều thanh tỉnh, từ trên giường ngồi dậy, lại một tay nhấc Long Tích Nính lên, đè thấp giọng hung hăng hỏi: “Ngươi thành thật trả lời cho ta, rốt cuộc đã làm cái gì? Ngươi cho bà ấy bạc? Ngươi lấy bạc ở đâu ra? Chỉ bằng mình người, Tống bà như thế nào lại tin lời ngươi nói chứ?”

Long Tích Nính tức giận mà hất tay nàng ra, cả giận nói: “Nói chuyện bình thường tí đi, động tay động chân làm cái gì? Đồ nữ nhân ngốc nghếch, còn dám sờ vào ta. Ngươi đã quên bổn vương là ai rồi à, bất quá chỉ là chút ngân lượng, bổn vương còn đầy. Để bà ta tin lời ta, bổn vương lại không ngốc, chỉ cần thay đổi một bộ dáng khác để nói chuyện. Thật vất vả mới khôi phục một tia pháp lực, kết quả lại quá lãng phí, mệt chết lão tử……”

“Ta biết ngươi có tiền, nhưng lại không mang theo bên người a.” Thời điểm hắn tới đây trên người ngay cả xiêm y cũng không có, Hoài Anh không tin mới có một lúc, hắn có thể chạy đến Đông Hải long cung lấy tiền đi được. Nếu thật sự có thể trở về, có lẽ sẽ không ở Tiêu gia cả ngày chỉ biết Hoài Anh gây khó khăn cho nàng được.

Long Tích Nính làm bộ như không nghe thấy, gối lên đùi Hoài Anh tiếp tục ngủ.

“Ngươi không phải là đi trộm chứ?” Hoài Anh bỗng nhiên mở miệng hỏi, Long Tích Nính ngón tay run lên, Hoài Anh lập tức liền minh bạch, tức giận đến bốc hơi kêu to, “Long Tích Nính ngươi thật vô sỉ! Long Vương điện hạ thì là cái gì chứ, là Long Vương thì có thể đi trộm vặt sao? Ngươi trộm tiền của người khác, vạn nhất đó là một người cần được giúp đỡ thì sao……”

“Ta đây không phải chỉ là…… Nhìn người hạ tay sao.” Long Tích Nính nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Những người đó ăn mặc ngăn nắp, còn đầy xe ngựa đẹp, vừa nhìn cũng biết chính là phú quý gia nhân, không để bụng số bạc này. Hơn nữa, ta lấy cũng không nhiều lắm, lại thay còn biến thành người khác, lần tới bọn họ thấy ta cũng không nhận ra được. Ai nha ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta muốn ngủ……” Hắn thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, lại ngáp một cái, mềm mại mà ngã xuống trên đùi Hoài Anh .

Cái tiểu quỷ này cư nhiên còn có thể biến thân? Hắn biến thành ai? Không lẽ là cha hoặc Tiêu Tử Đạm đó chứ ? Nghĩ đến cảnh hắn biến cha hoặc Tiêu Tử Đạm để nói chuyện với người khác , Hoài Anh liền cảm thấy rất quái dị. Đặc biệt là Tiêu Tử Đạm, tuy ở bên ngoài thường nghiêm túc, luôn bưng một bộ mặt người có đọc sách, thoạt nhìn đặc biệt rất thanh cao, khí chất của hắn và Long Tích Nính hoàn toàn tương phản đi.

Hoài Anh nghĩ một chút, thì đã bất giác ngủ rồi.