Chương 27: Có thai mười tuần 1

Editor: Matcha Kem Cheese

Có nhiều lúc có lần một thì sẽ có lần hai.

Sau đêm vòng xe quay đó, Hàn Phượng *thực tủy biết vị.

* Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

Đáng tiếc anh là quý công tử văn nhã, anh còn chưa xác nhận được ý của Tống Hi trước, nên không thể quấy rầy cô được.

Tuy nhiên mong muốn đặc biệt khó nói cũng thành thật đến nỗi anh không thể tự lừa dối mình được.

Từ lúc biết được có một bữa tiệc có Tống Hi tham dự từ miệng Hàn Long, Hàn Phượng cũng đến, sau khi kết thúc anh lại tìm cớ để đưa Tống Hi về.

Tống Hi vẫn duy trì vẻ lạnh lùng như cũ.

Hàn Phượng không vui, liếʍ môi dưới, gã thợ săn khát máu bắt đầu nhớ đến cô gái nhỏ Tống Hi hơi say lần trước.

“Mấy ngày nay em bận không?” Anh thuận miệng hỏi một chút, trong lời nói còn bao gồm hàm ý “Sao em không tìm anh”.

Tống Hi không hiểu tâm tư của người đàn ông này, nhìn cảnh đường phố bay qua bên ngoài cửa sổ trầm ngâm nói: “Tôi cũng không rõ bận hay không chỉ là cuộc sống mà thôi.”

Không thể giải thích được và mờ nhạt, cảm xúc ưu sầu của cô phủ đầy xe.

“Tống Hi, tâm trạng em không tốt hả?”

“Em làm sao vậy? Anh chỉ hỏi em có bận hay không thôi mà đột nhiên lại cảm nhận được.”

Tống Hi không quan tâm, Hàn Phượng theo bản năng gõ ngón trỏ lên vô lăng, lo lắng nói không nên lời.

“Là bởi vì chuyện đêm đó sao?”

“Đêm đó?”

Tống Hi nhìn Hàn Phượng, ngẩn người một lát mới phản ứng lại, gương mặt trắng nõn dần dần nhiễm một tầng hồng nhạt, trong nháy mắt cúi đầu nghịch ngón tay của mình:“Tôi không nghĩ đến chuyện đó, tôi chỉ tự hỏi phương hướng cuộc sống của mình thôi, đột nhiên tôi có chút mờ mịt.”

Nghĩ đến mình đã hiểu lầm, Hàn Phượng ho nhẹ vài tiếng.

Một lát sau, cũng bình tĩnh lại ít nhiều rồi, Hàn Phượng xin lỗi, “Là anh quá đường đột, nhưng cũng anh cũng nghiêm túc, trong lòng anh đều là chuyện của anh và em.”

Trong lòng anh đều là chuyện của anh và em… Người đàn ông này còn có thể nói như vầy hả! Trong chốc lát một cảm giác tê dại không thể nói nên lời truyền từ da thịt đến từng lỗ chân lông của cô, Tống Hi bại trận.

Tóm lại người đàn ông này cũng không phải là người ăn chay, anh nhấp môi cười, nói: “Anh không muốn đưa em về nhà.”

Phụ nữ nên thông minh hơn, nhất là khi đối mặt với những người đàn ông đang toan tính trắng trợn như này. Nhưng Hàn Phượng ngày thường khiêm nhường, lịch sự, lúc nào cũng bảo thủ lại đột nhiên nói thẳng thắn, Tống Hi đỡ trán, thật là đau đầu.

“Anh đưa em đi ngắm cảnh đêm.” Nói xong, anh giẫm chân ga, Hàn Phượng bỏ lại chiếc xe phía sau rất xa, lái xe đến vùng núi non.

Cửa sổ xe luôn mở, gió gào thét, nguy hiểm và kí©h thí©ɧ, sự hưng phấn mơ hồ sôi trào trong máu, hai người đều lột cái mặt nạ ngụy trang ra, lộ ra con người chân thật.

Anh đã không còn là một chàng thiếu niên chưa trải sự đời, nhưng Hàn Phượng lại cố tình muốn làm như thế một lần, thật ra loại ham muốn chinh phục nữ này hiếm khi xuất hiện; Tống Hi cảm thấy khó hiểu trước hành động tự phá hủy hình tượng bản thân của Hàn Phượng, nhưng cũng không thể phủ nhận thỉnh thoảng điên cuồng một chút có thể giải phóng một ít áp lực, vứt bỏ hoàn toàn những áp lực sinh tồn ra phía sau.

Vừa nói chỉ ngắm cảnh đêm thôi, nhưng vừa xoay người cô lại để Hàn Phượng đưa cô đến biệt thự suối nước nóng ở lưng chừng núi ngâm mình trong suối nước nóng.

Hàn Phượng thuê một phòng, quen cửa quen nẻo dẫn Tống Hi vào trong phòng tắm, thì ra bên trong còn có cửa kính, đẩy cửa ra là suối nước nóng, thiết kế nửa lộ thiên, đủ riêng tư, là một thế giới nhỏ không sợ người khác quấy rầy.

Nhìn từ xa phong cảnh khá đẹp, ở nơi xa là ánh đèn thành thị loá mắt.

Tống Hi quấn khăn tắm, làm đôi tuyết nhũ trước ngực càng thêm đầy đặn, độ ấm nước suối khiến mặt trắng nõn của cô trở nên hồng hào.

Cô không thể không thừa nhận rằng có lẽ cô cũng rất mong đợi những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Rốt cuộc là cô quá thiếu đàn ông hay là tiểu Hàn tổng có mị lực quá mê người làm lý trí của cô tan ra?

Cô thở dài một tiếng cực nhẹ, không tiền đồ nhìn Hàn Phượng đang đẩy một chiếc bàn nhỏ nổi ở trên suối nước nóng về phía cô.

Trên chiếc bàn nhỏ là rượu gạo ấm nóng, Hàn Phượng lo lắng Tống Hi nghi ngờ, giải thích:“Uống một chút thôi, không được uống nhiều đâu đấy.”

Tống Hi uống một chén nhỏ, cũng tò mò, mở miệng hỏi: “Anh rất quen thuộc với nơi này hả?”

“Không thể nói là quen thuộc được.” Hàn Phượng nghiêng người về phía Tống Hi, thuận tay rót cho mình một ly rượu gạo, uống một hơi cạn sạch rồi lại nói: “Anh mới đến đây một lần, đây là lần thứ hai.”

Tống Hi lười biếng nhếch mí mắt lên, nhướng mày nhìn chằm chằm Hàn Phượng, không nói một câu, trong mắt tràn đầy ẩn ý.

Hàn Phượng thích vẻ quyến rũ vô tình của Tống Hi, cười hỏi: “Sao anh cảm thấy trong đầu em đều là ý nghĩ không đứng đắn.”

“Cái gì gọi là không đứng đắn?” Tống Hi thu ánh mắt lại, lại.

Hàn Phượng cười lắc đầu, không có giải thích với Tống Hi, chỉ vì giải oan cho mình:“Anh dẫn khách hàng Nhật Bản đến ăn cơm với ngâm suối nước nóng, chỉ bàn chuyện công việc thôi, không có người phụ nữ khác.”

Anh cũng nói, anh không có người phụ nữ nào khác.