Lúc gần sáng, trong căn nhà tiền chế chật nhỏ, yên ắng.
Lê Cành Hàng và Từ Từ nhường giường cho Lê Văn Ca, bọn họ cùng nằm trên chiếc sô pha, ngủ say.
"Anh trai, chị dâu, hai người yên tâm ngủ đi, chuyện còn lại giao cho em là được rồi."
Cô nhẹ nhàng xuống giường, nói với hai người ở trong bóng tối.
Sau khi ra khỏi căn nhà, cô lại gọi điện cho Kiều Tư Nam lần nữa.
"Tôi đã gặp được người rồi, còn có một chuyện vẫn mong anh giúp một chut."
Cô bước đi trong màn đêm, nghiêm túc nói với Kiều Tư Nam trong điện thoại.
"Dễ nói, chúng ta bây giờ là chiến hữu, đừng nói cái gì mà giúp không
giúp, quả khách khí rồi, chuyện của cô cũng là chuyện của tôi."
Kiều Tư Nam trả lời rất phóng khoảng, giọng điệu dù trêu chọc nhưng lại cho người khác cảm giác đảng tin.
Lúc anh ta nghe xong kế hoạch của cô, chau mày, hiểm có mà trở nên nghiêm túc.
"Cô điên rồi sao? Quả nguy hiểm rồi, tôi không đồng ý!"
"Anh đã nói rồi, chúng ta là chiến hữu thì nên tin tưởng tôi vô điều kiện."
Lê Vân Ca thái độ kiên quyết.
Trong sự bất lực, Kiều Tư Nam chỉ có thể dựa theo yêu cầu của cô mà sắp xếp.
Có vầng sáng nơi chân trời.
"A, cứu mạng, cửu tôi với!"
Một tiếng kêu thảm thiết phá vỡ sự yên tĩnh sớm mai.
Lê Cảnh Hàng ngủ không sâu, nghe thấy rõ ràng tiếng kêu ngoài cửa.
Anh cũng không nghĩ gì mà trực tiếp xông ra ngoài.
Vậy mà lại nhìn thấy ba năm người đàn ông vây quanh một nguời phụ
nữ, hành động bất chính.
Người phụ nữ đó không ai khảc chinh là Lê Văn Ca.
"Dừng tay... đảm người các người, muốn làm gi?"
Anh ta múa quyền, xua đám người này đi. Lê Văn Ca đã nằm trong vũng máu trên đất, ngoi ngóp.
"Cửu tôi... Lê đại thiếu gia, xin anh cứu tôi!"
Lê Văn Ca dùng cảnh tay đầy màu bắt lấy ống quần của anh, yếu ớt cầu xin.
Cảnh tưởng này vô cùng đáng sợ.
Lê Cảnh Hàng nhanh chóng ngăn một chiếc xe lại, đưa cô tới bệnh viện gần nhất.
Anh nhin theo cô được đẩy vào phòng cấp cứu, đến bây giờ vẫn ngần người.
Cùng lúc, Mộ Thừa Huyền vừa mới tỉnh lại nhận được một đoạn clip,
Trong clip, là cảnh Lê Văn Ca đang ngoi ngóp, được đưa vào phòng cấp cứu.
Đảng chết, người phụ nữ này...
Tay anh nắm chặt lại, tim cũng thất chặt theo.
Có điều, sau khi binh tĩnh lại, anh lựa chọn làm lơ.
Người phụ nữ này chết hay sống thì có liên quan gì tới anh chứ?
Anh cố ý khiển mình không quan tâm, nhưng sáng sớm tinh thần đều không ổn định.
Lúc ăn sáng, thường nhin vào điện thoại, sợ sẽ bỏ sót thông tin nào.
Lúc họp, cũng nghĩ ngợi lung tung, luôn nghĩ tới dáng vẻ hấp hối của
người phụ nữ đó.
Có một cuộc điện thoại gọi tới.
Anh không quan tâm tới cuộc họp, trực tiếp bắt máy.
Người gọi lại là Kiều Tư Nam.
"Tôi nghe nói, người phụ nữ của anh bị một đám lưu manh ức hϊếp, bị thương rất nghiêm trọng, đã được bác sỹ thông báo nguy kịch, vì không rõ cách thức liên lạc với người nhà, bạn bè nên chỉ có thể gọi cho anh."
"Cô ta không phải là người phụ nữ của tôi, cô ta chết hay sống không liên quan tới tôi!"
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.
Mỗi một chữ của Kiều Tư Nam đều khiến anh cảm thấy kinh sợ, nhưng anh vẫn ra lệnh cho mình không được quá quan tâm.
Một người phụ nữ có thể là một gian tế mà Kiều Tu Nam sắp xếp ở bên người anh, nếu anh thể hiện quả quan tâm thi quả ngu ngốc rồi.
"Đây là do anh nói đấy nhé, cô ấy sống hay chết không liên quan gì tới anh."
Thanh âm của Kiều Tư Nam mang theo ý cười thắng lợi: "Tôi sẽ nhận làm người nhà của cô ấy, chịu trách nhiệm với cô ấy, từ nay về sau cô ấy chính là người phụ nữ của tôi, mãi mãi sẽ không làm phiền anh nữa."
Cả một buổi sáng, Mộ Thừa Huyền tâm tư phièn muộn.
Cuối cùng anh vẫn là bỏ lại buổi xã giao quan trọng, bảo lão Vương lái xe đua anh tới bệnh viện của Lê Văn Ca.
"Lê Cảnh Hàng, sao anh lại ở đây?"
Mộ Thừa Huyền nhìn thấy Mộ Thừa Huyền đang đợi bên ngoài phòng cấp cứu, vẻ mặt liền trở nên cảnh giác.
"Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ trùng hợp thấy cô ta bị người khác ức hϊếp."
Lễ Cành Hàng nói xong, trầm mặc một lát, lại nói: "Chị tiếc là, đã tới muộn một chút, lúc đó cô ấy đã không được nữa rồi."
Dù người phụ nữ này là tình nhân của Mộ Thừa Huyền, theo lý mà nói
anh nên tránh xa ra,
Nhưng theo đạo nghĩa làm người mà nói, anh không thể thấy chết mà
không cu.
"Anh đã cứu cô ta?"
Mộ Thừa Huyền nghi ngờ lời nói của Lê Cảnh Hàng.
Lúc này cửa phòng cấp cửu cuối cùng cũng được mở ra.
Bác sỹ cởi khẩu trang xuống, đi ra ngoài, nhìn có vẻ rất mệt mỏi.
"Bác sỹ, cô gái đó sao rồi?"
Lê Cảnh Hàng trước Mộ Thừa Huyền một bước, xông lên, căng thẳng hỏi.
Dù sao cũng là một mạng người gặp nguy ngay dưới mắt anh, anh it nhiều cũng có chút áy náy.
"Cơ thể của bệnh nhân có rất nhiều vết thương, trên cổ có vết hằn tím, có khả năng bị nghẹt thở trong thời gian lâu, trán bị đυ.ng rách, chảy rất nhiều máu, xương chân trải bị nứt, có thể cần thời gian rất lâu để phục hồi... Các người cố gắng đừng kích động cô ấy, dù cô ấy tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng nhưng tình hình tùy lúc đều có thể thay đổi."
Bác sỹ nói xong, nhìn Mộ Thừa Huyền một cái sâu xa.
Mộ Thủa Huyền vẫn lạnh lùng như cũ, khuôn mặt anh tuấn không có quá nhiều cảm xúc, giống như không hề quan tâm.
Nhưng bàn tay lại nắm chặt lại.
Người phụ nữ đáng chết, cả ngày làm cái gì mà mới rời khỏi anh mấy tiếng, liền đem minh làm thành như vậy, không khiến người ta yên tâm chút nào!
"Nếu như cô ta đã thoát khỏi cơn nguy hiểm vậy thì tôi đi trước đây."
Lê Cảnh Hàng nhin bóng lưng của Mộ Thừa Huyền, thấp giọng nói.
Cùng lúc trong lòng thầm cảm thấy không đáng thay cho cô gái này.
Thân phận tình nhân, chính là rẻ mạt như vậy, đã thảm như vậy rồi mà anh ta ngay cả đầu mày cũng không nhíu lấy một cải.
Cho dù là đồ chơi, nếu bị hỏng rồi cũng sẽ không vui chứ?
Rất rõ ràng người phụ nữ này ở trong tim của Mộ Thừa Huyền lãnh khốc này ngay cả đồ chơi cũng không phải, cũng đáng thương quá!
"Đứng lại!"
Mộ Thừa Huyền quay người, ánh mắt sắc bén nhin vào Lê Cảnh Hàng: "Chuyện này, anh thật sự không biết gi?"
"Mộ tổng cảm thấy, tôi nên biết gi?"
Lê Cảnh Hàng cười lạnh, mia mai: "Anh cảm thấy, tôi nên giống như anh, vị khúc mắc giữa tôi và ngài nên cổ ý hại người của anh?"
"Không phải sao?"
Mộ Thừa Huyền hỏi ngược lại.
Anh không cảm thấy tất cả chỉ là trùng hợp.
Người phụ nữ này gặp chuyện không may lại trùng hợp gặp phải anh.
"Nếu tôi muốn báo thủ, chỉ có thể báo thù chính anh, sẽ không liên lụy tới người vô tội, đây có lẽ chính là nơi khác nhau giữa tôi và anh."
Lê Cảnh Hàng nói xong liền đi thẳng, cũng không sợ chọc giận Mộ Thừa Huyền.
Dù sao, sự việc đã rất gay go rồi, sẽ không thể gay go hơn được nữa.
Mộ Thừa Huyền nhìn về hướng Lê Cảnh Hàng rời đi, mãi mà không thu lại ảnh mắt.
Con người anh, nổi tiếng cần trọng đa nghi, sẽ không dễ dàng tin bất củ ai.
Chuyện này vẫn phải đích thân hỏi người phụ nữ đó mới biết được. Lúc này, y tả thông bảo, Lê Văn Ca đã hơi tỉnh lại, anh có thể đi thăm rồi.