Chương 35: Phu nữ nhin phu nữ, luôn chuẩn nhất

"Lời này của cô là cố ý châm chọc tôi?"

Lê Cảnh Hàng trừng mắt với Lê Vân Ca, ánh mắt tràn đầy địch ý: "Cái gi gọi là anh đối với tôi thế nào, tôi đối với anh như vậy. Anh ta bắt con gái của tôi, chẳng lẽ tôi cũng phải bắt con trai anh sao?"

"Sao như vậy được chú!"

Lê Văn Ca côn chưa nói, Từ Từ liền phủ quyết: "Mộ Thừa Huyền có đáng ghét thế nào thì Tiểu Bao là vô tội, hơn nữa... Tiểu Bao là huyết mạch duy nhất mà Văn Ca để lại trên đời, chúng ta yêu nó còn không hết, sao có thể tổn thương nó chứ?"

Lời của Từ Từ khiến Lê Văn Ca cảm động mà sắp rơi nước mắt.

Cô rất muốn nói cho anh trai và chị dâu, cô chính là Lê Văn Ca đây. Cô muốn nói cho họ biết, cô vẫn còn sống, mỗi ngày cô sống cô đều nhớ tới họ.

Nhưng cô không thể nói gì, không những không thể nói, còn phải chôn

chặt bí mật này, tuyệt đối không thể để bọn họ nhìn ra chút manh mối nào "Mộ Thừa Huyền là cầm thủ, không có nghĩa tôi cũng phải giống anh ta,

để tiện đến mức ra tay với trẻ con."

Lê Cảnh Hàng lạnh mặt, chỉ con đường nhỏ phía sau cô, nói: "Nể mặt vợ tôi, tôi không muốn ra tay với cô, mời cô lập tức rời đi, nếu không đừng trách tôi không khách khỉ."

"Hai người bình tĩnh một chút, tôi là tình nhân của Mộ Thừa Huyền nhưng không có nghĩa là kẻ thủ của hai người. Nếu hai người thật sự muốn con gái bình an trở về bên cạnh minh thi it nhất nên khách khí với tôi một chút, mời tôi vào uống một ly nước, không phải sao?"

Lê Van Ca không tức giận, mà dùng giọng điệu chế nhạo kiến nghị với Lê Cảnh Hàng.

"Bột giả vờ giả vịt lại, cút ngay cho tôi!"

Giọng điệu của anh cứng rắn, ấn tượng của anh đối với Lê Vãn Ca rất không tốt.

Anh không thể quên được, ở trong phòng bao, người phụ nữ trong mắt chỉ có tiền này đã nghe theo mệnh lệnh của đám người đó mà tủy tiện sỉ nhục anh như thế nào!

Từ Từ lại động lòng.

"Mời... mời vào ngồi một chút đi, chúng tôi vùa mới nấu bữa khuya, vào ăn một chút, được không?"

Cô ấy dùng ngữ khí lấy lòng nói với Lê Văn Ca.

Cảm giác này giống như một người ngợp nước, bắt lấy được cây cỏ cứu mạng duy nhất.

Lê Văn Ca là hy vọng cuối cùng khi bọn họ đi vào đường cùng.

"Bữa khuya sao? Tôi thích nhất rồi!"

Lê Văn Ca cũng không quan tâm tới Lê Cảnh Hàng khó chịu cổ nào, trực tiếp không khách khi mà chui vào trong đây.

Đừng nói... Cũng bị dày vò cả ngày rồi, cô thật sự đói không chịu được rồi.

Đi vào mới phát hiện, trong nhà tiền chế nhỏ đến mức ngay cả quay người cũng khó,

Một chiếc giường, một cải bàn, thêm một bình gas, trở thành nơi ở của người từng là Lê đại thiếu gia và Từ đại tiểu thuư, đơn sơ tới mức khiến lòng người chua xót.

"Lê tiểu thư, cô đừng để bụng nhé, chúng tôi mới chuyển tới đây. VÌ nguyên nhân đặc biệt mà tạm thời ở đây, dù hơi nhỏ nhưng cũng khá sạch!"

Từ Từ bận rộn ở phía bình gas, quay người xấu hổ giải thích với Lê

Văn Ca.

"Nguyên nhân đặc biệt..."

Có lẽ là "Mộ Thừa Huyền" đi!

Trong lòng Lê Văn Ca rất không biết là tư vị gi.

"Bà xã, em đừng phí lời với cô ta, theo anh thấy, cô ta chính là được Mộ Thừa Huyền sai tới cười nhạo chúng ta!"

Lê Cảnh Hàng vẫn tửc giận như cũ, bộ dạng rất không hoan nghênh Lê Văn Ca.

Nhưng dẫu vậy vẫn đưa một chiếc ghế qua cho cô.

Nước mắt của cô lại sắp rơi ra rồi, từ chua xót trở thành ấm áp.

Anh trai của cô, vẫn giống như trước, nổi tiếng là miệng một đằng làm một nẻo.

Miệng cứ càm ràm mãi, em gái là cô phiền chết đi được nhưng thực tế thương cô hơn bất cứ ai!

"Hai người rảnh một chút, trong nồi toàn là dầu..."

Từ Từ bưng một nồi nhỏ khỏi nghi ngút, đặt lên bếp từ, Lê Cảnh Hàng liền đưa mấy món ăn lên.

Hương thơm của nồi lẩu tản ra khắp phòng, Lê Vãn Ca mắt sáng lên.

"Bữa khuya là lẩu sao? Tôi thích nhất đấy."

Cô nuốt nước miếng, thèm thuồng.

"Ha ha, xem bộ dạng háu ăn của cô, giống hệt em gái nhà tõi!"

Từ Từ không nhịn được mà cười.

Cô thích cô gái này, không chi muốn cô ấy giúp đỡ cứu con gái ra, mà cảng vì... thích cảm giác thân thiện đó trên người cô.

Phụ nữ nhìn phụ nữ là chuẩn nhất.

Cô gái này dù có một khuôn mặt hoàn toàn khác với Lê Vān Ca, tỉnh cách lại khá giống, cô tự nhiên mà cảm thấy giống.

"Bà xã, em đừng nói bậy!"

Lê Cảnh Hàng không vui, trầm giọng nói: "Loại người này, không xửng được nhắc đến với em gái."

Đầu của Lê Văn Ca cứng đờ ngay tại không trung, cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Người anh trai bảo vệ là cô, mà người anh tổn thương cũng là cô.

Đúng là anh trai ruột của cô mà!

Bữa ăn lẩu này lại khả ấm cúng và hòa hợp.

Lê Vân Ca uống rượu, khuôn mặt đỏ bừng, không kim được mà cười

ngốc.

"Tôi vui... Tôi thật sự rất vui!"

Cô uống ngụm này đến ngụm khác, ăn miếng này đến miếng khác, không hề xem mình là người ngoà

Cô không nói dối, cô thật sự rất vui.

Nhiều năm nay, ngoài việc được gặp Tiểu Bao, thì bây giờ là khoảnh khắc cô vui nhất.

Cô có dự cảm, tất cả những thứ cô đã đánh mất đều sẽ dần dần trở về.

Uống đến lúc cuối cùng, Lê Vän Ca hoàn toàn say bét nhè, nằm bò trên bàn.

"Lễ tiểu thư, cô tỉnh lại đi, không sao chứ?"

Từ Từ lắc vai Lê Văn Ca, thủ gọi cô dậy, kết quả cô trực tiếp rất không có hình tượng gì cả mà ngã xuống đất.

"Làm sao giờ ông xã, Lê tiểu thư say ghê quá, chúng ta phải gọi điện cho người nhà của cô ấy tới đón cô ấy không?"

"Anh sao biết được người nhà, bạn bè của cô ta là ai, cũng không thể

gọi Mộ Thừa Huyền tới đón chú?"

Lê Cảnh Hàng nhìn Lê Văn Ca say bí tỉ mà nằm trên đất, tư thế rất không thục nữ, nhưng vẻ lạnh lũng trên mặt lại không kìm được mà mềm lại.

Người phụ nữ này, bộ dạng say rượu rất giống với em gái.

Cũng thích nói bậy, cười ngốc. Lúc say đến cuối cùng liền nằm bẹp ra đất, giống như con nít vậy.

"Chắc chắn không thể giao cô ấy cho Mộ Thừa Huyền được!"

Từ Tử lắc đầu, lộ ra ảnh mắt lo lắng: "Không những không thể giao cho Mộ Thừa Huyền, còn không thể để anh ta phát hiện cô ấy đi lại với chúng ta, dù sao toàn thiên hạ đều biết, chúng ta có thủ với Mộ Thừa Huyền, Lê tiểu thư là tinh nhân của anh ta, nếu bị phát hiện qua lại với chúng ta sẽ rất khó để làm nữa."

Trong sự bất lực, hai người chỉ đành hợp lực khiêng cô lên giường.

Từ Từ thu dọn chén bát, Lê Cảnh Hàng phụ trách dọn dẹp phòng ốc. "Bà xã, mấy năm nay em theo anh, quả khổ rồi, hay là... Em nhận lỗi với bố, về lại Từ gia đi!"

Lê Cảnh Hàng nhìn bóng dáng bận rộn của Từ Từ, nắc nghẹn nói.

"Anh lại nữa rồi."

Từ Từ đặt bát đũa xuống, chùi tay vào tạp dề: "Từ lúc em gả cho anh, thi đã làm tốt chuẩn bị đồng cam cộng khổ với anh. Mấy năm nay Mộ Thừa Huyền còn ít làm khó chúng ta sao, chúng ta không phải cũng đã vượt qua được, em tin lần này chúng ta cũng sẽ vượt qua được, anh xin anh ta không được, thi để em xin anh ta!"

"Anh quá vô dụng rồi, để em và con gái chịu khổ cùng anh."

Lê Cảnh Hàng ôm lấy Từ Từ, vô cùng tự trách.

Lê Vãn Ca ngoảnh mặt vào tường, nghiêng người ngủ, nước mắt thuận theo khỏe mắt không ngừng chảy ra,

Anh trai và chị dâu, vì cô đã chịu khổ rồi.

Cô nhất định phải đưa được cháu gái về lại cho hai người.