Lạc Tiểu Băng nghe vậy quay đầu lại, nhưng lại không thấy An An Nhạc Nhạc trong tầm mắt.
Trong lòng căng thẳng, Lạc Tiểu Băng không nghĩ ngợi chạy thẳng ra bên ngoài.
Lại thấy ở cách bờ ruộng không xa, lúc này Triệu thị đang xô xô đẩy đẩy hai đứa nhỏ An An cùng Nhạc Nhạc, mắt thấy đã sắp đẩy hai đứa trẻ ra ngoài ruộng.
“Bà đang làm gì đấy?” Lạc Tiểu Băng hoảng loạn mà mang theo vài phần tức giận hét lên.
Triệu thị nghe thấy giọng Lạc Tiểu Băng, động tác theo bản năng cứng đờ, sau đó quay đầu lại, lộ ra một chút ý cười chột dạ, “Tiểu Băng à, ngươi đừng hiểu lầm, thẩm chỉ đang giỡn với hai đứa nhỏ thôi.”
Rõ ràng thái độ hôm nay của Triệu thị đã khác, nhưng Lạc Tiểu Băng lại không để ý đến Triệu thị, mà nhanh chóng chạy đến bên cạnh An An Nhạc Nhạc, cẩn thận kiểm tra hai đứa nhỏ, thấy hai đứa không có việc gì, Lạc Tiểu Băng mới nhẹ nhàng thở ra.
“Nói cho mẹ nghe, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Lạc Tiểu Băng không thèm để ý đến Triệu thị, mà hỏi thẳng Nhạc Nhạc.
“Ai da, Tiểu Băng ngươi sao thế? Chẳng lẽ ngươi còn không tin thẩm hay sao?” Triệu thị chột dạ la lên.
Lạc Tiểu Băng nghe vậy ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thoáng qua Triệu thị, hỏi lại, “Bà dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẽ tin tưởng bà mà không tin chính con của ta?”
Khi Lạc Tiểu Băng hỏi ra lời này, trong ánh mắt lạnh lùng mang theo vài phần hung ác, Triệu thị bị ánh mắt của Lạc Tiểu Băng dọa sợ, trong nhất thời không dám nói lời nào.
“Mẹ, nhị nãi nãi hỏi căn nhà phía sau có phải của nhà chúng ta hay không, con cùng ca ca không trả lời, bà ấy liền đẩy chúng con.” Nhạc Nhạc trả lời vấn đề của Lạc Tiểu Băng.
Lạc Tiểu Băng vừa nghe, sắc mặt có hơi khó coi, quay đầu ánh mắt nhìn về phía Thị lại càng hung tợn hơn.
Hiện giờ tuy rằng đã thu hoạch vụ thu, nhưng vì cách sông rất gần, cho nên ruộng đồng hai bên vẫn còn rất nhiều nước, trẻ con mà ngã xuống chắc chắn sẽ ướt hết người, không tránh được sẽ bị cảm lạnh.
Triệu thị này thật đáng giận, lại dám ra tay với hai đứa bé.
“Tiểu Băng à, ngươi đừng nghe hai đứa bé nói linh tinh, ta thật sự không đẩy chúng…” Triệu thị muốn giảo biện nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tiểu Băng cũng nuốt vào.
Nhưng rất nhanh, Triệu thị lại ngượng ngùng nói, “Ai da Tiểu Băng à, không phải thẩm cố ý, thẩm chỉ đùa giỡn với hai đứa nhỏ thôi.”
Lạc Tiểu Băng không để ý đến Triệu thị, mà nắm tay hai đứa bé quay vào nhà.
Lúc này Tề Thiên Hạo đã đi ra, đứng ở cửa nhìn vẻ mặt bừng từng tức giận rồi lại cố nén giận của Lạc Tiểu Băng.
Triệu thị thấy Lạc Tiểu Băng định đi, vội vàng xoay người đuổi theo, vừa lúc nhìn thấy Tề Thiên Hạo đứng ở cửa, không khỏi ngẩn người.
Nhưng khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt Tề Thiên Hạo, đáy mắt lại lóe lên một tia khinh thường.
Chỉ là vừa rồi đối diện với tầm mắt lạnh lẽo của Tề Thiên Hạo, sợ tới mức Triệu thị run rẩy một cái, suýt nữa ngã lăn xuống ruộng.
“Tiểu Băng à, ngươi từ từ thẩm…” Lòng Triệu thị đang run rẩy, nhưng nghĩ đến mục đích của mình tới, liền vội vàng đuổi theo Lạc Tiểu Băng.
“Tiểu Băng à, ngươi cho thẩm hỏi, khu nhà phía sau kia là của nhà ngươi đấy à?” Khi Triệu thị hỏi ra câu này, đôi mắt lấp lánh hướng về bức tường vây nguy nga kia.
Trong thôn này, nhà ai có thể có được bức tường vây khi phái như vậy chứ? Ngay cả nhà địa chủ thôn khác cũng chưa từng nghe thấy ai có thể xây một căn nhà lớn như vậy.
Nếu là của lạc Tiểu Băng, bọn họ là người nhà của Lạc Tiểu Băng, có phải cũng có thể dọn vào ở không?
Triệu thị càng nghĩ càng thấy đẹp, nhìn bức tường vây kia trong ánh mắt tràn đầy khát khao, giống như xây xong nhà, bà ta sẽ thật sự sẽ có thể vào ở vậy.
“Là nhà ta.” Lạc Tiểu Băng dừng bước lại, cũng không chối, nhìn Triệu thị trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt, đáy mắt mang theo vài phần lạnh lẽo.
Triệu thị vừa nghe ngôi nhà phía sau thật sự là của Lạc Tiểu Băng, đôi mắt đều phát sáng, ánh mắt nhìn Lạc Tiểu Băng mang theo nóng bỏng.
Nhưng lại vào lúc này, khóe miệng Lạc Tiểu Băng lại cong lên, “Nhưng mà hình như không liên quan gì đến bà.”
Nói xong, Lạc Tiểu Băng dẫn theo hai đứa bé, xoay người đi vào trong sân nhà mình.
Triệu thị còn định đuổi theo, nhưng Tề Thiên Hạo lại đột nhiên bước đến chặn lại, Triệu thị vừa ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi con ngươi lạnh lẽo kia, tức khắc Triệu thị liền có cảm giác gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt, sợ tới mức liên tục lùi lại phía sau, lại không cẩn thận dẫm phải cục đá, hẫng chân ngã ngồi xuống đất.
Nói ra cũng thật trùng hợp, nơi bà ta ngã xuống, vừa vặn có một cục đá khá là sắc.
Triệu thị vừa ngồi xuống thì phát ra tiếng hét thê thảm như gϊếŧ lợn.
Sau đó, cổng tre ‘bụp’ một tiếng đóng lại trước mắt bà ta.
Triệu thị đau đớn gương mặt vặn vẹo, nhìn cổng che đóng chặt kia, Triệu thị giận sôi máu, từ dưới đất bò dậy đá về phía cổng tre.
Nhưng vào lúc này cổng tre lại mở mở ra, gương mặt chẳng khác nào sát thần trong mắt Triệu thị của Tề Thiên Hạo xuất hiện trước mặt bà ta.
Triệu thị cả kinh lảo đảo một cái, lại té ngã ra đất lần nữa, lần này cơ thể lại lần nữa ngã ngồi lên tảng đá, Triệu thị đúng là muốn nghi ngờ cuộc đời.
Cổng tre lại ngay lúc này đóng lại lần nữa.
Triệu thị ở dưới đất kêu oai oái nửa ngày, cuối cùng mới chật vật bò dậy.
Nhìn cổng tre cũ nát, Triệu thị có chút kiêng kị, không dám đến gần nữa, lại lần nữa trút giận lên người Lạc Tiểu Băng.
“Phi —” Triệu thị nhổ một ngụm nước bọt vào cổng tre, “Có tí tiền dơ bẩn mà tưởng ghê gớm à? Không liên quan gì đến ta? Cái này không phải do nha đầu ngươi gây ra sao.”
Nói xong, Triệu thị khập khiễng đi vào trong thôn, bà ta phải về nhà nói tin tức này cho mọi người.
Mà trong viện, đợi Triệu thị đi rồi, đôi mắt Nhạc Nhạc lấp lánh nhìn Tề Thiên Hạo, “Tề thúc thúc, vừa rồi nhị nãi nãi té ngã là thúc làm đúng không?”
Vẻ mặt Nhạc Nhạc tươi cười đầy giảo hoạt nói, “Con thấy hết rồi.”
Lúc này ánh mắt An An nhìn Tề Thiên Hạo cũng mang theo ý cười, rõ ràng đối chuyện Tề Thiên Hạo dạy dỗ Triệu thị, cậu cũng rất vừa lòng.
Tề Thiên Hạo nghe vậy có hơi kinh ngạc, bản thân mình ra tay rất kín đáo, tiểu nha đầu thế mà lại phát hiện ra sao?
Tề Thiên Hạo chỉ cho rằng bị Nhạc Nhạc phát hiện ra là ngoài ý muốn, nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu, “Ừm.”
Ác phụ kia bắt nạt hai đứa trẻ, tất nhiên hắn không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Lạc Tiểu Băng nhìn thoáng qua Tề Thiên Hạo, sau đó mới nói với hai đứa trẻ, “An An Nhạc Nhạc các con đến đây với mẹ.”
Nói rồi, Lạc Tiểu Băng đi vào trong phòng.
An An Nhạc Nhạc biết mẹ mình đang định nói về chuyện của cha ruột nhà mình, chút ý cười trên mặt hai đứa trẻ liền tan đi hết, hai gương mặt nhỏ nghiêm túc đi theo Lạc Tiểu Băng vào nhà.
Tề Thiên Hạo bây giờ cũng coi như ‘đương sự’, tất nhiên cũng đi vào.
Chỉ là chờ hai đứa nhỏ phát hiện ra Tề Thiên Hạo cũng đi vào theo, hai gương mặt nhỏ lại càng nhíu hơn.
“Thú cũng vào làm gì?” An An nhìn Tề Thiên Hạo nhíu mày.
Thông minh như cậu, lúc này trong lòng lại có thêm một suy đoán, vì vậy cũng khiến cậu nhìn chằm chằm gương mặt kia của Tề Thiên Hạo.
Trước đó, các thẩm trong thôn nói, mình và ông ấy nhìn rất giống nhau…
An An mím chặt môi, ánh mắt nhìn Tề Thiên Hạo dần dần trở nên không tốt.