Chương 75: Chỉ cần ra tiền thì chính là đại gia

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lạc Tiểu Băng tiến lên.

Sau đó, đôi mắt lạnh lùng lướt qua mọi người.

Cuối cùng, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên người Hùng Trương thị.

Bị ánh mắt này nhìn, không hiểu sao Hùng Trương thị lại run rẩy.

Nghĩ đến mình ở trước mặt một nữ nhân đã mất hết thanh danh lộ ra khϊếp sợ, sắc mặt Hùng Trương thị liền trở nên khó coi.

Chỉ là, không đợi Hùng Trương thị mở miệng, Lạc Tiểu Băng đã lạnh giọng hỏi, “Vừa rồi bà nói, chuyện của ta cùng Trương Nhị Lang đã đồn ầm lên rồi sao?”

Nhìn dáng vẻ này của Lạc Tiểu Băng, không hiểu sao Hùng Trương thị có hơi nhút nhát, lại vẫn căng chặt da đầu nói, “Sao nào? Chính ngươi muốn trâu già gặm cỏ non gả cho Trương Nhị Lang, mượn cớ Trương Nhị Lang giúp đỡ ngươi làm việc câu dẫn Trương Nhị Lang ngươi còn không thừa nhận sao? Ta nói cho ngươi biết, việc này đã truyền khắp làng trên xóm dưới rồi.”

Lạc Tiểu Băng “...” Nếu không phải vì hiện trường không thích hợp, nàng cũng không nhịn được mà đầu đầy hắc tuyến.

Cái gì gọi là trâu già gặm cỏ non chứ? Mình bây giờ cũng chỉ mới hai mươi tuổi được chứ?

Nếu ở hiện đại, còn là tuổi xuân tươi đẹp đấy.

Hơn nữa, nàng với Trương Nhị Lang sao?

Rốt cuộc là người nào có cái ý tưởng linh tinh này cơ chứ?

Lạc Tiểu Băng đảo mắt nhìn về phía những thôn dân thôn Đại Hưng, trầm giọng hỏi, “Các người đều biết chuyện này à?”

Tuy rằng trong lòng đã có đáp án, nhưng Lạc Tiểu Băng vẫn hỏi ra miệng.

Quả nhiên, Lạc Tiểu Băng nhìn mọi người một lượt hỏi ra miệng, cả đám cũng không có ai dám đối diện với ánh mắt của nàng, đáp án không cần nói cũng biết.

Xen ra, thật sự đúng là trong lúc nàng không biết, mọi chuyện cũng đã lan truyền đến mức ồn ào rồi.

Quả nhiên, cho dù là thời đại nào, tốc độ truyền phát của tin đồn sẽ luôn luôn nhanh hơn so với phương tiện giao thông.

“Ai truyền ra vậy?” Lạc Tiểu Băng hỏi, giọng nói rất lạnh.

Nhưng không một ai mở miệng.

Lạc Tiểu Băng thấy vậy, cười lạnh, “Không nói đúng không? Được, từ hôm nay bắt đầu, ta sẽ không thu mua những đồ trên núi nữa.

Không phải là nàng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chẳng qua là lợi dụng ưu thế của mình hợp lý mà thôi.

Người trong thôn phần lớn không có giao tình gì với nàng, cho nên bọn họ sẽ không muốn nói thật với nàng, mà cứ như vậy, nàng có muốn điều tra, sợ là cũng không dễ dàng như vậy.

Nếu bọn họ đều đã để ý tới tiền tài, vậy thì sao nàng lại không thể lợi dụng cơ chứ?

Vừa nghe Lạc Tiểu Băng không thua mua đồ nữa, quả nhiên, người dân thôn Đại Hưng đều nóng nảy.

“Tiểu Băng, ngươi không thể không thu mua được, bây giờ nhà ta đều đã lên núi hái nấm nhặt thông hết rồi, bây giờ sợ là đã mất rất nhiều công sức.”

“Đúng vậy, đã sắp vào đông đến nơi rồi, nếu ngươi không thua mua, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Tiểu Băng…”

Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, nhưng Lạc Tiểu Băng lại không hề dao động.

Mọi người thấy thế, liền cảm thấy sốt ruột.

“Lạc Tiểu Băng, việc này thì ngươi không đúng rồi, việc ngươi tự làm sao lại không người ta truyền ra chứ, đã sắp vào đông rồi, ngươi lại đột nhiên chặt đứt con đường kiếm tiền của người ta, vậy thì sẽ bị trời phạt.” Lý quả phụ sốt ruột, vừa mở miệng đã mắng chửi.

Đã nhiều ngày được trải nghiệm cảm giác kiếm tiền một cách dễ dàng, bà ta sao có thể cam lòng dừng tay chứ?

Trong mắt Lý quả phụ, Lạc Tiểu Băng không thua mua những đồ này nữa chính là không ra gì.

Nhưng Lý quả phụ không nghĩ tới, Lạc Tiểu Băng có thu mua đồ hay không là quyền tự do của nàng.

Nàng muốn kiếm tiền vậy thì sẽ thu, không muốn kiếm tiền nữa thì sẽ không thu, thu mua hay không đều là quyền tự do của nàng.

Trước đây không có ai thu mua, chẳng phải mọi người đều như vậy hay sao?

Lạc Tiểu Băng nghe Lý quả phụ nói, ánh mắt chợt lạnh lùng.

Ha, quả nhiên, người đáng ghét thì trước sau vẫn khiến người ta chán ghét, xem ra Lý quả phụ này vẫn chưa biết điều rồi.

Vì thế, Lạc Tiểu Băng cong môi lộ ra một nụ cười lạnh, “Cắt đứt con đường làm giàu của người khác thì phải bị trời phạt sao? Nhưng ta đây cũng chẳng sợ, hôm nay ta để lại lời ở đây, cho dù người tung ra tin đồn là ai, chỉ với câu này của bà thôi, đồ nhà bà, sau này ta sẽ không bao giờ thu mua!”

Nàng muốn nhìn xem, nàng không thu mua đồ của Lý quả phụ thì có bị trời phạt hay không.

“Dựa vào cái gì chứ?” Lý quả phụ căm giận.

“Chỉ dựa vào việc ra tiền chính là đại gia!” Lạc Tiểu Băng căn bản không muốn nói nhiều với Lý quả phụ, tóm lại trả lời một câu như vậy.

Mọi người “...”

Hình như đúng thật, ra tiền thì chính đại gia rồi.

Có Lý quả phụ làm gương, cũng không còn ai dám chỉ trích Lạc Tiểu Băng, ánh mắt cả đám nhìn Lạc Tiểu Băng có chút kiêng kị.

Trong viện nhất thời có hơi yên tĩnh lại, một lúc lâu sau mới có người mở miệng chỉ ra xác nhận, “Ta… Ta là nghe Vương Đại Anh nói.”

Vương Đại Anh vừa nghe, lập tức sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, sợ rằng mình sẽ chịu chung số phận với Lý quả phụ, “Tiểu Băng, không phải ta, ta là nghe tiểu cô nhà Từ Đại Ni nói, hôm qua nàng nhìn thấy ngươi cùng Nhị Lang ở cửa thì thầm to nhỏ.”

Từ Đại Ni vừa nghe, lập tức hoảng sợ, đẩy một tiểu cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi từ trong đám người ra, “Cái con bé chết dẫm này, mày ở trong nhà ăn không uống không thì thôi đi, còn ăn nói linh tinh cái gì đấy? Còn không mau xin lỗi Tiểu Băng đi?”

Tiểu cô nhà Từ Đại Ni tên Trương Tĩnh Nhi, có gương mặt tròn tròn như trứng ngỗng, nhìn qua thật ra cũng rất đẹp, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, gương mặt đỏ bừng, “Không, không phải, ta là nghe Quế Anh thẩm nói.”

Cuối cùng, mọi người ta chỉ ngươi, ngươi chỉ ta, sau cùng đầu mâu lại chỉ về trên người Vương Kim Hà, vợ của Trương Đại Đầu, hàng xóm nhà Trương Nhị Lang.

Sắc mặt Vương Kim Hà không tốt lắm, có hơi lúng túng, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.

Dù sao thì nam nhân nhà bà ta cũng đang dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn mình, việc này nếu không giải thích rõ, Lạc Tiểu Băng không thu đồ của nhà bà ta, trở về bà ta chắc chắn không tránh được một trận đòn.

Cuối cùng, quyết tâm, Vương Kim Hà thẳng thắn nhận tội, “Việc này cũng không trách ta được, việc này là Diệu Thúy Lan nói với ta, việc này người trong nhà bà nói ra cũng không sai đi? Ta cũng chỉ một người truyền lại mà thôi, sao có thể trách ta được.”

Trương Trần thị vừa nghe lại là Diệu Thúy Lan thì tức đến đau răng.

Bà còn đang thắc mắc sao sáng sớm hôm nay lại có người đến nhà hỏi thăm tình hình xem là thật hay giả, mà con bé Thúy Lan kia sắc mặt vẫn không được tốt, cuối cùng thậm chí còn chạy thẳng về nhà mẹ đẻ?

Thế mà lại do con bé này chọc ra.

Sắc mặt Trương Trần thị trầm xuống.

“Ha! Đúng vậy, chính người trong nhà ngươi nói ra, sao có thể là giả chứ?” Hùng Trương thị bắt được cơ hội liền bật thốt ra một câu.

Bây giờ xem bọn họ muốn chối cãi kiểu gì.

Vì việc này mà hại đến thanh danh của con gái bà ta, bà ta muốn việc này càng ầm ĩ lên nữa, nếu không sao có thể hả giận được chứ?

Lạc Tiểu Băng vừa nghe là Diệu Thúy Lan, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn.

Xem ra, Diệu Thúy Lan kia thật sự cho rằng mình dễ bắt nạt.

“Mọi người đừng hiểu lầm, mọi chuyện chỉ là tẩu tẩu của ta nói bậy thôi, ta không có…” Vừa nghe là do tẩu tẩu nhà mình nói, trong lòng Trương Nhị Lang rất tức giận, nhưng lại sợ Lạc Tiểu Băng hiểu lầm, lập tức lên tiếng giải thích, “Ta cùng Tiểu Băng tỷ hoàn toàn trong sạch, tuyệt đối không như lời mọi người đồn thổi…”

“Trong sạch, trong sạch thế nào? Trong sạch mà lại để tẩu tẩu ngươi nói ra như vậy à?” Hùng Trương thị châm ngòi thổi gió.

Tuy rằng mọi người đều sợ rằng Lạc Tiểu Băng sẽ không cho bọn họ cơ hội kiếm tiền mà không dám mở miệng nữa, nhưng nhìn sắc mặt của cả đám cũng cho thấy bọn họ không hề tin.

Trương Nhị Lang thấy vậy, gương mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.

“Ta cùng Tiểu Băng tỷ thật sự không có gì cả, bởi vì…” Trương Nhị Lang ngập ngừng.

Hắn muốn nói, bởi vì trong lòng Tiểu Băng tỷ chỉ có cha của An An Nhạc Nhạc, dù sao Tiểu Băng tỷ đã vì cha của An An Nhạc Nhạc mà suy sụp nhiều năm như vậy, tuy rằng bây giờ nhìn như đã buông xuống được một lần nữa bắt đầu lại, nhưng mà nói buông là buông được dễ dàng thế sao?

Nhưng đây lại là chuyện riêng của Tiểu Băng tỷ, hắn không tự tự tiên nói bừa được.

“Vì sao, sao ngươi lại không nói ra được chứ?” Hùng Trương thị cười lạnh.

“Bởi vì, người Lạc Tiểu Băng coi trọng chính là ta.”