Lúc này, Lạc Tiểu Băng đang cầm nồi đứng bên ngoài nghe lén.
Vốn đang không thấy bọn nhỏ đâu, nhất thời nóng ruột chạy vào xem một chút, liền nghe được Nhạc Nhạc hỏi Tề Thiên Hạo.
Tề Thiên Hạo ứng phó xong, cũng không vạch trần lời nói dối của nàng, Lạc Tiểu Băng lúc này rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Nể mặt nam nhân thức thời như vậy, nàng quyết định trong lúc giải độc sẽ không động tay chân với hắn.
Không sai, thật ra Lạc Tiểu Băng vẫn không có chút tín nhiệm nào với Tề Thiên Hạo.
Tề Thiên Hạo cho Lạc Tiểu Băng cảm giác quá nguy hiểm, cho nên tuy rằng nàng đồng ý giải độc, nhưng là ngay từ đầu cũng đã định rằng trong lúc giải độc sẽ động tay chân.
Cũng không phải nàng không có đạo đức, chỉ là lòng phòng bị không thể nào không có, tuy rằng nàng cứu người, nhưng vẫn phải đặt an toàn của ba mẹ con lên hàng đầu.
Nhưng hiện giờ nàng lại thay đổi ý định.
Có thể vào thời điểm không hiểu rõ bất cứ điều gì, người có thể nói dối thiện ý với những đứa trẻ, nhất định không phải là người đại gian đại ác, nàng nhìn người vẫn luôn rất chuẩn.
Nghĩ vậy, Lạc Tiểu Băng cầm nồi đi vào phòng bếp, như thể chưa hề tới.
Lạc Tiểu Băng không biết chính là, khi nàng rời đi, Tề Thiên Hạo như vô tình thoáng liếc về phía cửa.
Cơm trưa Lạc Tiểu Băng làm tương đối đơn giản, hai món ăn một bát canh cùng với cơm tẻ.
Lạc Tiểu Băng bảo hai đứa nhỏ đi rửa tay ăn cơm, liền cầm một cái bát to, xới một bát cơm to đi vào phòng.
Để đồ ăn ở một bên, Lạc Tiểu Băng đỡ Tề Thiên Hạo ngồi dậy.
Đã mấy ngày không được ăn cơm, giờ khắc này Tề Thiên Hạo thực sự rất đói bụng.
Vốn cũng chẳng có chút mong đợi nào với đồ ăn, dù sao từ sau khi trúng độc, vị giác của hắn đã xuất hiện vấn đề, ăn cái gì với hắn cũng chẳng khác nhau, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được rồi.
Chỉ là khi Tề Thiên Hạo ăn một miếng vào bụng, cả người đều ngây ngẩn, nhìn đồ ăn trong bát, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.
Thấy Tề Thiên Hạo ăn một miếng thì không ăn nữa, Lạc Tiểu Băng hiểu sai ý, nhăn mày, "Ta chỉ có cơm canh đạm bạc, ngươi ăn tạm đi."
Tề Thiên Hạo giương mắt nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, miệng mấp máy mấy cái, cuối cùng chỉ nói ra một câu, "Cũng được."
Nói rồi, Tề Thiên Hạo cúi đầu tiếp tục ăn, chỉ là ánh mắt hơi rủ xuống cố nén xúc động.
Có lẽ, nữ nhân này thực sự có thể giải được độc trên người hắn cũng không chừng.
Tề Thiên Hạo nghĩ, khóe môi không tự chủ được mà nhếch nhẹ lên một chút.
Lần đầu tiên, hắn lại có chút chờ mong với tương lai.
Trong lòng Tề Thiên Họa nghĩ gì Lạc Tiểu Băng cũng không biết, thấy Tề Thiên Hạo tự mình ăn thì cũng ra khỏi phòng.
Lúc này hai đứa nhỏ đã rửa tay xong, ngoan ngoãn ngồi ở đó chờ mẹ mình cùng nhau ăn cơm.
Một bữa cơm tuy rằng đơn giản, nhưng mẹ con ba người ăn rất vui vẻ.
Cơm trưa xong thì Trương Hạnh Hoa đúng hẹn đã tới, bởi vì trong phòng có Tề Thiên Hạo, vì tránh điều tiếng, Trương Hạnh Hoa trải một ít cỏ tranh ở ngoài sân, liền ngồi ở trong sân bắt đầu làm chăn.
Trương Hạnh Hoa tới, Lạc Tiểu Băng liền yên tâm ra ngoài.
Trước đây Lạc Tiểu Băng rất ít khi đi vào thôn, chuyện lần trước Lạc Tiểu Băng làm loạn tuy rằng không nhỏ, nhưng dù sao cũng đã là chạng vạng, cho nên rất nhiều người không hề tận mắt nhìn thấy, trong lòng tràn ngập tò mò đối với Lạc Tiểu Băng.
Hiện giờ Lạc Tiểu Băng vào thôn, ánh mắt cả đám đều dừng lại trên người Lạc Tiểu Băng, tựa hồ muốn nhìn cho Lạc Tiểu Băng nở hoa luôn.
Đối với những ánh mắt đó Lạc Tiểu Băng cũng mặc kệ, không để ý tới những người đó, Lạc Tiểu Băng nhanh chóng bước đến nhà trưởng thôn.
Lúc này nhà trưởng thôn cũng vừa mới ăn cơm trưa xong, cửa lớn cũng không đóng, từ ngoài cửa có thể nhìn thấy trưởng thôn Trương Đức Vọng đang nằm trên cái ghế dài tắm nắng.
"Trưởng thôn!" Lạc Tiểu Băng gõ vang cánh cửa.
Trương Đức Vọng đang thích ý phơi nắng, nghe thấy có người gọi mình thì mở mắt, thấy người đến là Lạc Tiểu Băng, trong mắt ít nhiều có vài phần kinh ngạc.
"Tiểu Băng à, sao ngươi lại tới đây?" Vẻ mặt Trương Đức Vọng kinh ngạc, ngay sau đó sắc mặt lại trầm đi vài phần, "Có phải đám người nhà cũ Lạc gia lại dở yêu sách với ngươi?"
Phản ứng này của Trương Đức Vọng khiến Lạc Tiểu Băng có chút kinh ngạc, lại không nghĩ nhiều, chỉ cười nói, "Không phải, chỉ là ta có chuyện muốn nhờ trưởng thôn."
Trương Đức Vọng vừa nghe Lạc Tiểu Băng có chuyện, liền đứng dậy khỏi ghế, "Có chuyện gì?"
Lạc Tiểu Băng nhìn đám người vợ cùng con dâu của trưởng thôn đi ra, có hơi khó xử.
Trương Đức Vọng nhìn ra ý tứ của Lạc Tiểu Băng, liền dẫn Lạc Tiểu Băng vào trong nhà.
Vợ của trưởng thôn là Ngô thị bưng trà đi vào, nở một nụ cười hiền lành với Lạc Tiểu Băng rồi đi ra ngoài.
"Hiện giờ trong phòng chỉ có ta với ngươi, có chuyện gì thì cứ nói với ta, có thể giúp ta nhất định sẽ giúp." Trương Đức Vọng uống một ngụm trà, nhìn Lạc Tiểu Băng, cho rằng Lạc Tiểu Băng gặp khó khăn gì đó.
Sở dĩ Trương Đức Vọng quan tâm Lạc Tiểu Băng như vậy, thật sự là bởi vì cả nhà trưởng thôn đều có lòng tốt, mà ba mẹ con Lạc Tiểu Băng cũng thực sự không dễ dàng gì, cho nên Trương Đức Vọng có thể giúp đỡ, tất nhiên sẽ nguyện ý giúp đỡ nàng.
Chẳng qua tính tình của Lạc Tiểu Băng cũng rất quật cường, những năm gần đây cũng rất ít khi tới cửa xin giúp đỡ.
Nghe lời này của Trương Đức Vọng, Lạc Tiểu Băng biết Trương Đức Vọng hiểu lầm, cũng không giải thích, nói thẳng ra ý đồ tìm đến trưởng thôn.
"Trưởng thôn, thật sự không dám giấu giếm, tới tìm ngài đúng thật là có chuyện muốn nhờ ngài hỗ trợ." Nói rồi, Lạc Tiểu Băng tiếp tục, "Trên núi của thôn chúng ta có rất nhiều cây thông, những quả thông già của cây thông còn có một vài loại nấm có thể ăn, ta muốn nhờ trưởng thôn động viên người trong thôn thu thập những thứ này."
"Nấm tán trắng ta sẽ trả 8 văn một cân, quả thông thì tả trả 5 văn một cân, ngài thấy thế nào?" Khóe môi Lạc Tiểu Băng cong lên mang theo ý cười.
Phúc Mãn Lâu yêu cầu số lượng lớn hạt thông cùng nấm, chỉ dựa vào một mình mình cùng với người Trương gia tất nhiên không được, cho nên nàng cần đến nhân lực trong thôn.
Chẳng qua việc này còn cần trưởng thôn Trương Đức Vọng ra mặt, cũng không thể tự mình đi nói.
Thứ nhất, nàng không muốn tiếp xúc quá nhiều với những thôn dân đó, thứ hai là trưởng thôn có nhiều danh vọng hơn, sẽ dễ thuyết phục người khác hơn.
Còn nữa, nàng muốn bán cho trưởng thôn một ân tình.
Có thể tạo thêm nghề nghiệp cho người trong thôn, tin chắc rằng trưởng thôn nhất định sẽ cảm thấy có hứng thú.
Như Lạc Tiểu Băng nghĩ, đúng là Trương Đức Vọng cảm thấy có hứng thú, nhưng đồng thời, trong lòng ông ta càng nghi hoặc nhiều hơn.
"Tiểu Băng, hạt thông tuy rằng có thể ăn, nhưng mà nó vừa thô vừa chát, người bình thường cũng không thích ăn, ngươi nhặt những cái này làm gì? Còn nấm tán trắng nữa, ngươi xác định có thể ăn sao?"
Hơn nữa, định giá cao như vậy, Tiểu Băng nàng có tiền sao?
Câu cuối cùng, Trương Đức Vọng cũng không nói ra miệng, nhưng vẻ mặt thận trọng nhìn Lạc Tiểu Băng, chờ đáp án của Lạc Tiểu Băng.
"Nấm tán trắng có thể ăn, cái này thì ta có thể xác định." Thấy trưởng thôn vẫn không tin, Lạc Tiểu Băng liền nói, "Gần đây ta và hai đứa nhỏ thường ăn. Ta đã có thể hái nấm tán trắng để ăn, tất nhiên cũng sẽ dạy thôn dân cách phân biệt."
Còn hạt thông, Lạc Tiểu Băng không có ý giải thích, mà lấy ra một túi nhỏ, trực tiếp để lên bàn trước mặt Trương Đức Vọng.
"Đây là hạt thông mà ta làm, mời trưởng thôn nếm thử trước."
Trưởng thôn hơi có chút nghi ngờ, lại vẫn mở túi nhỏ ra.
Khi nhìn thấy chỗ hạt thông màu nâu bên cạnh đã mở miệng, lột ra một quả đặt vào trong miệng, hai tròng mắt Trương Đức Vọng chợt sáng ngời.
Mùi vị rất được!
Cái này còn dễ ăn hơn hạt dưa nhiều.
"Tiểu Băng, ngươi làm thế nào vậy?" Trưởng thôn không nhịn được hỏi.