Chương 49: Nữ nhân kia đào một cái hố

Lúc này, Tề Thiên Hạo vẫn nằm trên giường như trước, nhưng cũng đã mở mắt.

Vốn Tề Thiên Hạo còn đang nhìn nóc nhà dột nát, thấy Lạc Tiểu Băng đi vào, tầm mắt liền dừng lại trên người Lạc Tiểu Băng.

Đó là một đôi mắt thế nào?

Lạc Tiểu Băng không thể dùng từ ngữ nào để hình dung, chỉ cảm thấy cặp mắt kia, cực kỳ giống một con sói cô độc, lạnh lẽo, cao ngạo lại mang theo sát phạt vô tận, khiến người ta không nhịn được rùng mình một cái.

Nam nhân này không đơn giản, Lạc Tiểu Băng lại đưa ra kết luận một lần nữa.

Tề Thiên Hạo vừa mới tỉnh lại, ngay từ đầu còn chưa xác định được bản thân đang ở đâu, mãi cho đến khi nhìn thấy Lạc Tiểu Băng mới nhớ ra chuyện thế nào, con ngươi lạnh lẽo cũng tản đi, chỉ yên lặng đánh giá Lạc Tiểu Băng.

Một thôn phụ thoạt nhìn gầy yếu bị hủy dung, gió thổi một cái đã lảo đảo, ngoại trừ ánh mắt sáng ngời khác thường kia, thật sự hắn không nhìn ra điều gì khác lạ.

Thậm chí, hắn căn bản còn chẳng thể liên hệ nữ nhân xấu xí này với nữ nhân to gan lúc ở trên núi kia.

Cũng bởi vì vậy, cho nên Tề Thiên Hạo chỉ đánh giá Lạc Tiểu Băng, cũng không mở miệng.

Kinh ngạc trong mắt Lạc Tiểu Băng chỉ thoáng qua trong nháy mắt, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt chào hỏi, "Ngươi tỉnh rồi."

Nàng còn tưởng rằng, hắn bị độc tố ảnh hưởng, không thể dễ dàng tỉnh dậy được.

Mà Tề Thiên Hạo nghe thấy giọng nói của Lạc Tiểu Băng, đã chắc chắn Lạc Tiểu Băng chính là nữ nhân trên núi kia, đôi mắt lập tức trở nên sắc bén.

Lạc Tiểu Băng lúc này đã phát hiện manh mối trên cơ thể Tề Thiên Hạo, cho nên đối với đôi mắt sắc bén lạnh lẽo, nàng không hề sợ hãi chút nào.

Bình tĩnh đi đến cạnh giường, duỗi tay bắt mạch cho Tề Thiên Hạo.

"Độc trên người của ngươi, ta có thể giải." Lạc Tiểu Băng bình tĩnh đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Tề Thiên Hạo kia, bình thản mở miệng.

Một nam nhân không thể cử động, ánh mắt cho dù khủng bố cỡ nào, trong mắt nàng cũng chỉ là một con hổ giấy.

Tề Thiên Hạo vừa nghe Lạc Tiểu Băng nói, trong mắt lóe lên chút đề phòng.

Lạc Tiểu Băng thấy vậy lấy ra ngọc bội cho Tề Thiên Hạo, Tề Thiên Hạo vừa nhìn thấy ngọc bội kia, đồng tử hơi hơi co rụt.

Phản ứng của Tề Thiên Hạo Lạc Tiểu Băng chưa phát hiện, chỉ nói với Tề Thiên Họa, "Ta cứu ngươi, chỉ vì tiền tài, ngươi cũng không cần đề phòng ta, nếu ngọc bội này là để cho vị hôn thê của ngươi, tất nhiên ta cũng sẽ không giữ lại, cứ theo lời ngươi nói trước đó, sau khi ngươi bình phục, lấy tiền chuộc lại ngọc bội là được."

Nói rồi, Lạc Tiểu Băng nghĩ nghĩ liền nói, "Đương nhiên, giá của ta rất cao, muốn chuộc lại ngọc bội, ít nhất phải một ngàn lượng, ngươi đồng ý không?"

Tề Thiên Hạo: "..." Nữ nhân không có mắt nhìn.

Ngọc bội này của hắn, đâu chỉ có giá một ngàn lượng.

Môi dưới mấp máy, Tề Thiên Hạo nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Băng, giọng nói mang theo vài phần không xác định, "Thật sự ngươi có thể giải độc cho ta sao?"

"Chưa có loại độc nào mà ta không giải được." Lạc Tiểu Băng khẽ nâng cằm, vẻ mặt ngạo mạn.

Tề Thiên Hạo nhìn Lạc Tiểu Băng ngạo mạn tự tin như vậy, không hiểu sao lại tin tưởng.

Đương nhiên, cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng, dù sao độc trên người hắn đã là độc lâu năm, ngay cả thần y Mộc Dương cũng chỉ có thể áp chế chứ không thể giải hoàn toàn.

Lần này nếu không phải bị người ám toán, trúng độc mới, hắn cũng không đến mức chật vật như vậy.

Nhưng đã có tín nhiệm như vậy, Tề Thiên Hạo cũng muốn thử, hắn chẳng phải là loại người sợ trước sợ sau không dám thử.

Vì thế, hai người rất nhanh đã đạt được thỏa thuận.

Nhưng Lạc Tiểu Băng cũng không giải độc cho Tề Thiên Hạo ngay, mà nấu cơm trước.

Ở trong mắt Lạc Tiểu Băng, dù sao thì Tề Thiên Hạo cũng không chết ngay được, cũng không thể vì hắn mà để hai đứa nhỏ bị đói.

Lạc Tiểu Băng chui vào phòng bếp bận rộn, cũng không chú ý tới hai đứa nhỏ An An cùng Nhạc Nhạc tay nắm tay đi vào trong phòng.

Lạc Tiểu Băng không biết chính là, khi nàng không ở nhà, hai đứa nhỏ thi thoảng sẽ đi vào phòng nhìn xem thúc thúc trên giường đã tỉnh lại chưa.

Thấy Tề Thiên Hạo đã tỉnh, vẻ mặt Nhạc Nhạc hưng phấn buông tay ca ca nhà mình ra, chạy về phía Tề Thiên Hạo trên giường.

"Thúc thúc, cha cháu đâu?" Nhạc Nhạc mở đôi mắt to ngây thơ, vẻ mặt chờ mong nhìn Tề Thiên Hạo.

Tề Thiên Hạo: "?" Sao hắn lại biết cha của bé đi đâu?

Đối với hai đứa nhỏ xuất hiện, Tề Thiên Hạo cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Tuy rằng trước đó hắn đang trong trạng thái hôn mê, nhưng sau đó hắn cũng đã có một chút ý thức, cũng từng nghe thấy hai đứa nhỏ thì thầm bên tai hắn.

Thấy Tề Thiên Hạo không trả lời vấn đề của mình, chỉ nhìn mình, Nhạc Nhạc không khỏi khịt mũi.

Vươn bàn tay nhỏ kéo kéo góc áo Tề Thiên Hạo, "Thúc thúc, thúc ở đây, vậy có phải cha cháu cũng sắp trở về rồi không?"

Nhạc Nhạc hỏi ra vấn đề mà lúc trước đã hỏi Lạc Tiểu Băng, hiển nhiên, đối với cha, Nhạc Nhạc cực kỳ chấp nhất.

Sơ với Nhạc Nhạc thì An An bình tĩnh hơn rất nhiều.

Lúc này An An chỉ đứng ở bên cạnh Nhạc Nhạc, đôi mắt nhìn chằm chằm đánh giá nam nhân trên giường, vẻ mặt bình tĩnh như một tiểu đại nhân.

Tề Thiên Hạo thật ra không thích người khác đυ.ng chạm, nhưng nhìn cặp mắt to vô tội của Nhạc Nhạc, nghe giọng nói mềm mại lảnh lót của Nhạc Nhạc, nội tâm hắn không hiểu sao lại bình tĩnh lại.

Mà ánh nhìn chằm chằm đánh giá hắn của An An, Tề Thiên Hạo tất nhiên cũng cảm nhận được.

Ngay khi ngước mắt nhìn về phía An An, không hiểu sao trong lòng Tề Thiên Họa lại chấn động, có một cảm giác quen thuộc ập đến trong lòng.

Nhưng Tề Thiên Hạo cũng không đặt cảm giác trong thoáng chốc này đặt trong lòng, dù sao hắn cũng chưa từng đến nơi này, sao lại có thể có cảm giác quen thuộc với một đứa trẻ chứ?

Cái gọi là cảm giác quen thuộc, cũng chỉ là hắn có vài phần hảo cảm với hai đứa bé này mà thôi.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tề Thiên Hạo mới dời về phía Nhạc Nhạc vẫn đang nhìn mình chằm chằm, "Vì sao lại hỏi ta cha của cháu?"

Trực giác nói cho hắn, cái này chắc chắn liên quan đến nữ nhân kia.

"Mẹ nói, thúc là bằng hữu của cha, thúc chắc chắn biết cha ở đâu, đúng không?" Nhạc Nhạc nhìn Tề Thiên Hạo, vẻ mặt vô tội.

Tề Thiên Hạo: "..." Vì sao hắn lại cảm thấy bị nữ nhân kia đào hố cho rồi?

Tề Thiên Hạo không biết cách chơi với trẻ con, nhưng không hiểu sao lại không muốn khiến đứa trẻ này đau lòng, nghĩ nghĩ, mới cẩn thận gật đầu, "Ừm..."

Quả nhiên, Tề Thiên Hạo gật đầu, vẻ mặt Nhạc Nhạc vui sướиɠ, "Vậy cha cháu khi nào thì trở về vậy?"

Vấn đề lại vòng trở lại.

Tề Thiên Hạo không hiểu sao lại cảm thấy đau đầu, hắn làm sao biết cha bé sẽ trở về lúc nào chứ.

Chỉ là bị cặp mắt thiên chân vô tà kia nhìn chăm chú, Tề Thiên Hạo chỉ có thể nói dối, "Ta cùng cha các cháu phải tách ra, nếu hắn biết cháu nhớ hắn như vậy, nhất định rất nhanh sẽ trở về thôi."

"Thật vậy sao?" Vẻ mặt Nhạc Nhạc đầy chờ mong.

"Ừm." Tề Thiên Hạo gật đầu, nhưng vẻ mặt của hắn cứng đờ vì nói dối.

Nhưng Nhạc Nhạc đắm chìm trong vui sướиɠ của mình lại không hề phát hiện ra.

"Ca ca, ca ca, ca có nghe thấy không, cha sắp trở về rồi." Vẻ mặt Nhạc Nhạc hưng phấn quay đầu nhìn về phía An An.

Tầm mắt của An An thu hồi từ trên người Tề Thiên Hạo, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy quái quái, nhưng cuối cùng quái lạ ở đâu, cậu lại không nghĩ ra được, dù sao cho dù cậu có thông minh cỡ nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đến năm tuổi.

Thấy muội muội nhà mình vui vẻ, An An gật đầu, "Ừm." Kỳ thật, cậu không hề có chút mong chờ nào với người cha không có trách nhiệm kia.

Nhưng sợ muội muội cùng mẫu thân đau lòng, cậu không dám biểu hiện ra ngoài.

“Hắt xì ——”

Tề Thiên Hạo đột nhiên hắt xì một cái rất lớn, hai đứa nhỏ đều mang vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn về phía hắn, khiến vẻ mặt hắn cứng đờ xấu hổ.

xxx

Editor: Rùi sau này đưa một ngàn lượng ổng có dám lấy lại khum :3