Thấy Lạc Tiểu Băng nghiêm đầu, sắc mặt Tần chưởng quầy thay đổi.
Lại nói tiếp, giữa Triệu Kim Sơn và hắn có chút quan hệ sâu xa, chính là tiểu cữu nhà hắn, nếu không phải là có tầng quan hệ này, hắn cũng sẽ không phải theo lời của mẹ mình, cho gã làm một quản sự phụ trách các món điểm tâm ăn vặt của Phúc Mãn Lâu.
Tuy rằng biết Triệu Kim Sơn trước đây là một tên lưu manh, nhưng sau đó thấy Triệu Kim Sơn làm việc cũng chắc chắn, nên cũng an tâm.
Hiện giờ một người phụ nữ dẫn theo đứa nhỏ tới tìm gã, chẳng lẽ là...
Cũng không trách Tần quản sự sẽ nghĩ nhiều như vậy, thật sự là do vợ của tiểu cữu kia không thể sinh dục, hơn nữa việc xấu trước đây Triệu Kim Sơn cũng coi như không đếm xuể.
Lạc Tiểu Băng không biết trong lòng Tần quản sự đã cho rằng mình và con có liên quan đến Triệu lưu manh, nếu là biết sớm, sợ rằng đã tức giận quay người đi.
Chỉ là nhìn sắc mặt thiên biến vạn hóa của Tần quản sự, trong lòng Lạc Tiểu Băng đã có đáp án, lại sinh ra vài phần nghi ngờ với thần sắc phức tạp của Tần chưởng quầy, trên mặt lại không hề có biểu cảm gì.
"Thật sự xin lỗi." Khi trong lòng Tần chưởng quầy còn cho rằng Lạc Tiểu Băng là nữ nhân của Triệu lưu manh, Lạc Tiểu Băng mở miệng, "Loại nấm cùng với công tức nấu ăn này, ta không bán."
Lạc Tiểu Băng nói, vác đồ lên định đi.
Tần chưởng quầy lập tức hoàn hồn, "Lạc nương tử, đây là vì sao vậy?"
Diễn tiến này quá nhanh, nhất thời hắn còn chưa kịp định thần lại.
"Tên Triệu Kim Sơn kia chính là một tên lưu manh, ta và gã có chút ân oán, nếu ta hợp tác với chưởng quầy khó tránh khỏi sẽ gặp gỡ với gã, chỉ sợ rằng sẽ vì vậy mà sinh ra phiền phức."
Đương nhiên, Lạc Tiểu Băng nói như vậy, cũng không trông cậy vào việc Tần chưởng quầy sẽ vì vậy mà rút lui.
Dù sao chỉ vì một chút nấm mà muốn Tần chưởng quầy đi xử lý một quản sự thì thật không thực tế.
Nhưng không phải vì vậy mà có nghĩa Lạc Tiểu Băng không thể làm gì cả.
Đợi sau này, lực ảnh hưởng của nàng ở Phúc Mãn Lâu đã lớn mạnh hơn một chút, còn sợ không đối phó được với Triệu lưu manh kia sao?
Cho nên, thái độ này, nàng vẫn phải bày ra được.
Ít nhất, sau này Triệu lưu manh biết mình hợp tác với Phúc Mãn Lâu rồi muốn giở trò quỷ gì, vậy thì không đủ lực.
Mà lúc này, An An lại đột nhiên lên tiếng, "Mẹ, người mẹ nhắc đến chính là đại thúc xấu xa hôm nay đó sao?"
Lạc Tiểu Băng cúi đầu nhìn về phía An An, lại thấy An An đang ngửa đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Lạc Tiểu Băng không giấu giếm, gật đầu.
Thấy vậy, không đợi Tần chưởng quầy rơi vào trạng thái mơ hồ thì đã phải hoàn hồn lại, An An kéo tay Lạc Tiểu Băng đi ra ngoài, "Đi thôi mẹ, chúng ta không cần bán nấm cho bọn họ."
"Ừm, mẹ ơi, đại thúc xấu kia thật đáng sợ, Nhạc Nhạc sợ lắm." Nhạc Nhạc hỗ trợ.
Tần chưởng quầy chính là căn bản không ngờ tới, mắt thấy đã sắp bàn bạc xong chuyện hợp tác, lại chỉ bởi vì chuyện như vậy mà ra.
Thế nên trong lòng cực kỳ sốt ruột!
Chủ tử đã nói, những loại nấm đó là trong hoàng cung mới có ăn.
Chủ tử đã nói như vậy, vậy thì rõ ràng chủ tử đã có may mắn được biết đến.
Nhưng cho dù là như vậy, thì hắn vẫn phải trả bất cứ giá nào để mua được công thức.
Như vậy nghĩa là gì?
Nói vậy nghĩa là loại nấm này của Lạc nương tử, còn ngon hơn loại nấm được làm trong cung.
Nếu là chỉ bởi vì tên thân thích không nên thân kia của hắn mà phá hỏng chuyện của chủ tử, cái chức chưởng quầy Phúc Mãn Lâu này sợ rằng hắn cũng không làm được nữa.
Vì việc này, Tần chưởng quầy ra một thân mồ hôi lạnh.
"Lạc nương tử đừng đi, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng." Tần chưởng quầy vội vàng giữ người lại.
"Không cần thương lượng, chúng ta không muốn làm ăn với người xấu." Không đợi Lạc Tiểu Băng trả lời, An An liền rất khí thế mở miệng.
Tần chưởng quầy không có cách nào, chỉ đành phải mở miệng: "Lạc nương tử hiểu lầm rồi, Triệu Kim Sơn kia là quản sự của Phúc Mãn Lâu ta, nhưng hôm nay đã không còn nữa rồi."