Phủ Ung Thân Vương.
Nhìn thấy gia nhà mình tiến cung lâu như vậy mới trở về, Tứ Phúc tấn không khỏi quan tâm hỏi han một câu.
Dận Chân thản nhiên nói: “Không có việc gì.”
Tứ Phúc tấn nghe vậy thì cũng không hỏi nhiều, nàng tự mình đổ ly trà cho Tứ gia rồi sau đó ánh mắt ngừng ở bên hông hắn: “Gia, ngọc bội của ngài đâu rồi?”
Dận Chân theo bản năng rũ mắt nhìn lướt qua một cái, lúc này hắn mới nhớ tới ngọc bội của mình còn để lại Cung Càn Thanh và chưa lấy về.
Có thể mang theo tùy thân đương nhiên đó là ngọc bội yêu thích của hắn, chính vì như vậy nên Tứ Phúc tấn mới có thể hỏi nhiều một câu.
“Đưa cho Thừa An.” Dận Chân nghĩ nếu không mang về tới thì cứ coi như là lễ gặp mặt của hắn dành cho Thừa An.
Tứ Phúc tấn suy nghĩ một chút rồi mới phản ứng lại, “Thừa An” trong miệng Tứ gia là tiểu a ca mới sinh ra không lâu ở trong cung.
Nàng nhớ đến mấy tháng trước ở lễ tắm ba ngày nhìn thấy tiểu a ca trắng trẻo mũm mĩm, nàng không khỏi hỏi nhiều vài câu.
Dận Chân nghĩ đến cái đệ đệ yêu cười kia, hắn thuận miệng nói thêm vài câu với Phúc tấn và còn nhắc tới việc Thừa An biết gọi người.
“Thừa An không phải mới hơn sáu tháng sao? Đã biết gọi người rồi?” Tứ Phúc tấn hơi kinh ngạc.
Dận Chân nói: “Chỉ biết kêu gia và Hoàng A Mã.”
Giọng điệu của hắn vẫn thản nhiên như cũ nhưng Tứ Phúc tấn lại nghe ra được tâm trạng của hắn rất tốt, nàng nói: “Xem ra Thừa An rất thân thiết với gia.”
“Thừa An còn nhỏ, nơi nào có thể nhìn ra được cái gì.” Dận Chân nghĩ đến tuổi tác của đứa nhỏ, hắn cảm thấy chờ đứa nhỏ lại lớn thêm một chút chắc cũng không nhớ rõ hắn là người đầu tiên được cậu kêu là huynh trưởng.
Cũng không trách hắn có suy nghĩ như vậy, tuy bọn họ là huynh đệ nhưng cơ hội gặp mặt lại thiếu đến đáng thương. Đối phương lại nhỏ tuổi như vậy nên chờ khi đối phương lớn thêm một chút thì bên người đã sớm có bạn cùng tuổi để chơi cùng với nhau.
Dận Chân lắc đầu, hắn muốn xóa tan gương mặt tươi cười ngây thơ ở trong đầu ra và sau đó quay sang hỏi Phúc tấn nhà mình về tình hình trong phủ gần đây.
Suy nghĩ của hắn rất bình tĩnh cũng rất phù hợp với lẽ thường, rốt cuộc trong cung còn có hai cái năm tuổi và một cái ba tuổi tiểu a ca. Ngày thường trên cơ bản là không có cơ hội gặp mặt, hắn còn không nhớ rõ là bọn họ trông như thế nào nữa.
Nhưng lúc này Dận Chân đã đoán sai, bởi vì mấy ngày sau hắn sẽ gặp lại Thừa An và lại còn có không ngừng một lần.
Đến nỗi nguyên nhân vì sao, là khi trời bắt đầu vào đông Thừa An liên tục hướng ra ngoài muốn đi tìm ca ca. Khang Hi không dám để đứa nhỏ ở bên ngoài lâu để tránh việc bị cảm lạnh cho nên Khang Hi chỉ có thể giúp đứa nhỏ tìm ca ca.
Bởi vì Thừa An luôn miệng kêu ca ca ca ca cho nên gần đây Khang Hi nhìn Dận Chân đều hơi không vừa mắt, khi Dận Chân tới thỉnh an ông cũng không cho hắn sắc mặt tốt.
Sau khi Dận Chân phát hiện ra thì trong lòng hơi bồn chồn một chút, chờ hắn quan sát tìm ra được nguyên nhân thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi và đồng thời cảm thấy Hoàng A Mã thật sự là……
Hắn thật ra muốn nói tiếp, Dận Chân cảm thấy hơi oan uổng khi không chiếm được vẻ mặt hòa nhã của Khang Hi. Bởi vì “Ca ca” trong miệng của Thừa An cũng không là chỉ có một mình hắn.
Em bé có lương tâm tốt của chúng ta nhớ rõ khi còn ở trong trứng có rất nhiều ca ca đều sẽ ở bên ngoài nói chuyện với cậu, đây cũng là lý do vì sao cậu luôn nhớ thương các ca ca. Nhưng cậu chỉ biết kêu “Ca ca” cho nên mới làm Khang Hi hiểu lầm là cậu mỗi ngày đều nhớ thương Dận Chân.
Buổi sáng hôm nay Khang Hi hiếm khi được rảnh rỗi cho nên ngồi ở trên giường chơi cùng với Thừa An một lúc, đột nhiên Thừa An chỉ ra cửa và kêu lên: “Ca ca……”
Ý của Thừa An là muốn đi tìm các ca ca khác nhưng mà Khang Hi nghe xong thì cảm thấy Thừa An lại nhớ Dận Chân, ông tức giận mà ôm người vào trong lòng ngực: “Người suốt ngày ở bên cạnh con chính là trẫm, con lại khen ngược mỗi ngày đều nhớ thương Tứ ca của mình!”
Lương Cửu Công đứng ở bên cạnh nghe thấy, ông cảm giác nghe ra được một chút oán giận ghen tuông. Tuy nhiên ông nhanh chóng vứt bỏ cái loại suy nghĩ đại nghịch bất đạo này ra khỏi đầu.
“A mã ~” Thừa An tương đối nhạy cảm đối với cảm xúc của người khác, chẳng sợ lúc này Khang Hi đang xụ mặt nhưng cậu biết đối phương không có tức giận. Cậu vươn tay nhỏ ôm cánh tay a mã và hô một tiếng, sau đó lại dán khuôn mặt nhỏ của mình ở trên mặt của a mã.