Chương 17: Hai mắt của Thừa An nhìn về phía cửa, tuy rằng cậu hơi thất vọng một chút khi chỉ có một cái ca ca lại đây.

Nhìn động tác thân thiết của đứa nhỏ nên vẻ mặt của Khang Hi dịu lại một cách vô thức, chờ khi Thừa An lại kêu “Ca ca” lần nữa và chỉ về phía cửa thì Khang Hi quay đầu lại nói với Lương Cửu Công: “Còn không nhanh chóng mời ca ca lại đây cho tiểu a ca của chúng ta!”

Thừa An còn nhỏ cho nên nghe không ra được sự không được tự nhiên trong lời nói của a mã, cậu mỉm cười vui vẻ khi nghe thấy hai chữ “Ca ca”.

“Con vui vẻ đến như vậy sao?” Khang Hi nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của Thừa An, ông đột nhiên cũng cười rộ theo và cảm thấy trẻ con đúng là trẻ con. Chỉ có một chút việc nhỏ cũng có vui vẻ như vậy.

Hai ngày trước kinh thành bắt đầu có tuyết rơi, lúc này bên ngoài đã sớm trắng xóa thành một mảnh. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Khang Hi tình nguyện truyền Dận Chân tiến cung cũng không muốn Thừa An ra cửa.

Sau khi người ở trong cung đến Ung Thân Vương phủ, không cần nói nhiều Dận Chân cũng biết ý định đến đây của họ và trực tiếp ngồi lên trên xe ngựa.

Trước kia khi Thừa An chưa sinh ra Dận Chân nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được Hoàng A Mã sẽ sủng nhi tử đến như vậy, đồng dạng cũng không thể tưởng tượng được là sẽ có một đệ đệ dính bản thân đến như vậy.

Một đệ đệ có bộ dáng đáng yêu, tính cách ngoan ngoãn, thông minh kháu khỉnh ai mà không thích được chứ. Mấy ngày nay lâu lâu gặp mặt một lần khiến Dận Chân cũng càng ngày càng thân thiết với Thừa An, hôm nay hắn còn cố ý mang cho Thừa An một món đồ chơi nhỏ.

Sau khi bước vào Cung Càn Thanh, từ xa Dận Chận đã nghe ra được tiếng cười quen thuộc.

Ngày xưa toà cung điện này mang cho hắn cảm giác uy nghiêm trang trọng, sau khi tiến vào thì tự giác căng chặt lại mà vài lần gần đây lại làm cho hắn có một cảm giác khác.

“Nhi thần tham kiến Hoàng A Mã!”

“Ca ca……”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc ở trong điện, Khang Hi liếc mắt nhìn tên nhóc con còn ở trong lòng ngực của mình mà cánh tay đã duỗi về phía trước một cái rồi sau đó mới ra lệnh cho Dận Chân đứng dậy.

“Ca ca!” Hai mắt của Thừa An nhìn về phía cửa, tuy rằng cậu hơi thất vọng một chút khi chỉ có một cái ca ca lại đây. Tuy nhiên cậu nghĩ rằng các ca ca khác có khả năng bận việc nên Thừa An vẫn vô cùng nhiệt tình múa may hai tay của mình.

Dận Chân thấy Khang Hi không có từ chối nên lúc này mới dám bước lên phía trước và ôm Thừa An vào trong lòng ngực của mình.

Lúc trước khi hắn lại đây Khang Hi đều bận việc, lúc này nhìn thấy Khang Hi không có ý định rời đi nên Dận Chân rõ ràng cũng cảm thấy không thoải mái lắm.

“Ngồi đi.” Khang Hi thấy Dận Chân đứng ngây ngốc ở một chỗ, ông chỉ vào phía ghế dài bên kia.

“Tạ ơn Hoàng A Mã.” Dận Chân nói lời cảm ơn xong rồi mới ngồi xuống, thấy người trong lòng ngực lại giơ tay nhỏ sờ ngọc bội bên hông của mình và hắn nghĩ đến việc mấy ngày nay hắn thấy Thừa An một lần thì phải thiếu một khối ngọc bội cho nên vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.

Khang Hi ngồi ở bên cạnh thấy được cảnh này, đáy mắt của ông tràn ra vài phần vui vẻ khi thấy người khác gặp họa. Ông nhớ đến trong rương gỗ của tiểu nhi tử có không ít ngọc bội thì lập tức cảm thấy làm một cái ca ca tốt cũng phải trả cái giá thật lớn.

Vốn dĩ Khang Hi không biết việc này, rốt cuộc lúc trước khi Dận Chân tới đây phần lớn thời gian ông cũng không ở và cũng không biết quá trình ở chung của hai người như thế nào.

Vẫn là hai ngày trước đột nhiên phát hiện cái rương gỗ chuyên dụng của Thừa An có rất nhiều ngọc bội, sau khi hỏi qua Lương Cửu Công thì ông mới biết được.

“Thừa An nhìn chỗ này.” Cũng may hôm nay Dận Chân có chuẩn bị mà đến, trước khi Thừa An túm lấy ngọc bội bên hông của mình thì hắn từ trong tay áo lấy ra một cái cửu liên hoàn tinh xảo.

Ban đầu hắn chuẩn bị một cái cửu liên hoàn làm bằng ngọc, sau đó nghĩ Thừa An còn nhỏ sợ quăng ngã bể rồi làm Thừa An bị thương cho nên lúc này thay đổi thành một cái cửu liên hoàn mạ vàng.

Sau khi Thừa An nhìn đến ánh vàng rực rỡ trên tay của ca ca thì lập tức bị hấp dẫn, cậu vừa kêu “Ca ca” vừa duỗi tay muốn lấy.

Dận Chân đã cố ý căn dặn thợ thủ công làm cửu liên hoàn nhỏ một ít nhưng vẫn lớn hơn so với tay của Thừa An rất nhiều, vì vậy Dận Chân cẩn thận dặt vào trong tay đứa nhỏ.