Chương 13: Cái này làm cho hắn từng một lần nghi ngờ bản thân có lẽ không thích hợp làm huynh trưởng.

Sau khi Thừa An nghiêng đầu nhìn Dận Chân, cậu đột nhiên bỏ quả bóng làm bằng tơ lụa màu vàng mà bò về phía Dận Chân.

Khang Hi ngồi ở trên ngai vàng và đang nói chuyện, Lương Cửu Công cũng không thể tùy tiện di chuyển. Lương Cửu Công phát hiện tiểu a ca lại bắt đầu bò dậy thì đưa mắt ra hiệu cho tiểu thái giám đang đứng canh ở gần cửa.

Nhưng mà lúc này Thừa An không có bò về phía cửa mà là bò thẳng về phía của Dận Chân.

Không phải Thừa An nhận ra được đây là Tứ ca của mình, mà là tự nhiên cảm thấy Dận Chân trông rất thân thiết cho nên bị hấp dẫn một cách vô thức.

Dận Chân đang ở chăm chú lắng nghe Khang Hi phân phó, cho đến khi cảm thấy có gì đó đang kéo vạt áo của mình nên hắn theo bản năng cúi đầu xuống nhìn.

Thừa An bò đến dưới chân hắn sau đó nắm lấy vạt áo muốn đứng lên, nhưng vạt áo mềm mại không dễ dàng mượn lực. Thừa An thử hai lần cũng chưa thành công.

Thấy Dận Chân nhìn qua, Thừa An lại không tiếp tục cố gắng nữa mà ngẩng đầu và nở nụ cười thật tươi rồi giang hai tay ra.

Danh hiệu Vương gia mặt lạnh của Dận Chân không phải tự nhiên mà có, ngày thường một ít đại thần cũng không dám lại gần trước mặt hắn. Cho dù mấy a ca ở trong phủ khi đứng trước mặt hắn cũng có vài phần nơm nớp lo sợ.

Đứa nhỏ này nhìn thấy hắn chẳng những không sợ hãi mà còn bò qua tới đây, còn mỉm cười vui vẻ đến như vậy, Dận Chân cảm thấy lá gan của đứa nhỏ khá lớn.

Tuy nhiên nghĩ lại thì so về khí thế thì có ai hơn được Hoàng A Mã, đứa nhỏ này ở bên cạnh Hoàng A Mã mà còn thoải mái như vậy. Thậm chí còn làm Ngự Thư Phòng trở thành nơi để chơi đùa thì có thể thấy được tính cách của đứa nhỏ này không phải là nhát gan.

Khi Dận Chân suy nghĩ về những điều này, Thừa An giơ tay một lúc lâu đã mất đi kiên nhẫn vì vậy tự lực cánh sinh mà ôm lấy chân hắn và cố gắng leo lên trên.

Cảm giác cơ thể mềm mại bổ nhào vào trên đùi khiến cơ thể Dận Chân cứng đờ lại, ngay sau đó hắn nhìn thấy bộ dáng đứng không vững của đứa nhỏ. Trong một lúc hắn không để ý đến việc gì khác và nhanh chóng khom lưng bế đứa nhỏ lên.

Động tác ôm đứa nhỏ của hắn cũng không tốt hơn chỗ nào so với khi Dận Nga ôm đứa nhỏ ở trên lễ tắm ba ngày, trong động tác cẩn thận lại lộ ra vài phần cứng đờ.

Vị trí Dận Chân đứng tương đối ở phía trước, ngay từ đầu có long án cản trở nên Khang Hi không có chú ý đến việc Thừa An bò đến chỗ của Dận Chân cho đến khi Dận Chân bế Thừa An lên ông mới phản ứng lại.

“Tại sao Thừa An chạy đến bên người của Tứ ca?” Mới vừa rồi chính sự cũng đã nói gần xong, khi Khang Hi nhìn thấy cảnh này thì giọng điệu nói chuyện tương đối nhẹ nhàng.

“Nhi thần thất lễ.” Tuy rằng chính là đứa nhỏ này bò qua tới nhưng ở Ngự Thư Phòng loại địa phương này mà ôm một đứa trẻ khiến Dận Chân luôn cảm thấy hơi không thích hợp.

“Thừa An là đệ đệ của con, thất lễ ở chỗ nào chứ?” Khang Hi không hề để ý mà vẫy tay, ông còn cảm thấy rất thú vị khi nhìn bộ dáng cứng đờ của Dận Chân khi ôm đứa nhỏ.

Đứa con trai này khi còn nhỏ tính tình không được tốt lắm, từ sau khi bị ông răn dạy một câu “Hỉ nộ không chừng” thì bắt đầu trở nên hướng nội, ngày thường giao việc cho nó cho dù việc đó khó đến cỡ nào thì nó cũng có thể hoàn thành rất tốt nhưng thật ra hiếm khi nhìn thấy được bộ dáng lúc này của nó.

Đáy mắt của Khang Hi tràn ra một chút ý cười, ông cũng không nhắc tới việc làm Dận Chân buông Thừa An xuống nhưng mà giây tiếp theo ông cười không nổi nữa bởi vì ——

“g…… A…… Ca……”

Dạo gần đây Thừa An vẫn luôn suy nghĩ đi tìm các ca ca, cậu nghe thấy lời nói của Khang Hi thì biết cái người làm cậu cảm thấy rất thân thiết chính là tứ ca của cậu. Cậu kích động múa may tay nhỏ.

Nghe thấy Thừa An nói từ mơ hồ đến rõ ràng ra một từ “Ca”, trong lòng Dận Chân cảm thấy chấn động. Một cảm xúc khó tả dâng lên ở trong lòng.

Khi còn nhỏ Dân Chân vẫn luôn mơ ước được làm ca ca, cho nên hắn đã từng có ý định đi dạy dỗ hai người lão Cửu và lão Thập vô pháp vô thiên ở trong cung nhưng bọn họ cũng không cảm ơn ngược lại đi đánh con chó mà hắn nuôi và còn cắt lông của con chó nữa.

Nghĩ đến hai huynh đệ này rốt cuộc cũng không phải cùng một mẹ đẻ ra, sau khi tức giận Dận Chân bắt đầu xa lánh bọn họ. Cho đến khi đệ đệ Dận Trinh cùng một mẹ của hắn sinh ra cuối cùng cũng ồn ào với hắn đến mức giống như là kẻ thù. Cái này làm cho hắn từng một lần nghi ngờ bản thân có lẽ không thích hợp làm huynh trưởng.