Chương 14: A mã có thể khó học hơn ca ca sao?

Tuy nhiên Dận Chân không phải là cái thiếu niên nhìn thì thành thục nhưng cái gì cũng đè nặng ở trong đáy lòng, ngoài ra bây giờ bên người hắn tốt xấu cũng có Thập Tam a ca cái người đệ đệ thân thiết này cho nên hắn rất nhanh phục hồi tinh thần lại và thản nhiên lên tiếng: “Ừ.”

Hắn có thể bình tĩnh nhưng Khang Hi lại bình tĩnh không được, rốt cuộc nuôi dưỡng mấy tháng dạy nhóc con kêu a mã mà vẫn cứ kêu là “A a”. Hôm nay không thầy dạy cũng hiểu còn biết kêu ca ca, chuyện này ai chịu nổi chứ?

Dù sao Khang Hi là chịu không nổi cái ủy khuất này, ông lập tức liền đứng dậy từ phía sau long án và bước xuống: “Giỏi cho Thừa An, dạy con kêu Hoàng A Mã thì con không kêu được nhưng cái từ ca này lại kêu rất lưu loát!”

Dận Chân nghe thấy lời này theo bản năng cúi đầu nhìn xuống trong lòng ngực của mình, khi nhìn thẳng vào gương mặt tươi cười xán lạn lại hơi gần gũi của đứa nhỏ thì trong lòng cảm thấy xuất hiện một chút vui vẻ.

“Hoàng A Mã, Thừa An còn nhỏ……”

Dù sao cũng là đệ đệ của mình, vẫn là đệ đệ thân thiết với bản thân. Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Khang Hi, Dận Chân mở miệng muốn nói chuyện giúp đứa nhỏ nhưng mà còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.

“Trẫm không nói chuyện với con, làm chính Thừa An nói!” Khang Hi nói xong thì nhịn không được trừng mắt liếc nhìn người vẫn đang dựa ở trong ngực của ca ca.

Ca ca là thân, Hoàng A Mã càng là thân, nghe thấy giọng nói mang theo tức giận của a mã nên Thừa An lập tức quay đầu nhìn qua. Trên mặt nở một nụ cười tươi đồng thời mở miệng nói: “A…… A…… Mã……”

Mấy ngày nay cho tới bây giờ đây là tiếng kêu rõ ràng nhất của Thừa An, Khang Hi nghe xong cũng không lộ ra sắc mặt gì và vừa ôm Thừa An từ trong tay của Dận Chân vừa nói: “Lại kêu một tiếng.”

“A y……”

“Không đúng.” Khang Hi lắc đầu.

“A mã…… A mã……”

Dận Chân đã sớm qua cái tuổi cần tình thương của phụ thân, hắn nhìn thấy cảnh này cũng không có suy nghĩ gì khác. Chỉ là đột nhiên cảm thấy Hoàng A Mã còn dễ dỗ dành, Thừa An kêu vài tiếng “A mã” thì dỗ dành Hoàng A Mã vui vẻ ra mặt.

“A mã có thể khó học hơn ca ca sao?” Sau khi Khang Hi nghe đủ nhi tử kêu “A mã” thì cảm thấy mỹ mãn đồng thời trong lòng còn hơi chua chua.

Tuy trên mặt Dận Chân không hiện ra vẻ gì nhưng trong lòng lại có hơi một lời khó nói hết, ngoài miệng lại chỉ có thể nói: “Hoàng A Mã nói rất đúng.”

“Thừa An học đồ vật cũng rất nhanh……” Khang Hi nói lên cái đề tài này rất có vài phần thao thao bất tuyệt. (thao thao bất tuyệt: nói mãi không hết)

Nghe xong đầy lỗ tai về những việc hàng ngày về Thừa An, Dận Chân cảm thấy cái đệ đệ này thật sự rất ngoan ngoãn, hắn cảm thấy trách không được Hoàng A Mã sẽ sủng cậu đến như vậy.

Dận Chân không khỏi nhìn về phía lòng ngực của Khang Hi, hắn nhìn thấy đứa nhỏ cũng đang nhìn mình. Đôi mắt đen lấp lánh trong suốt tràn đầy ý cười.

Gương mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên như vậy thật sự rất dễ lây lan, trong chớp mắt khóe môi của Dận Chân hơi cong lên.

Cho đến khi Khang Hi dừng câu chuyện lại, Dận Chân cúi chào và lui ra ngoài.

Sau khi Khang Hi thỏa mãn chia sẻ tâm tình xong, ông gật đầu ra hiệu bọn họ có thể lui ra.

“Ca…… Ca ca……”

Nhưng mà Thừa An nhìn thấy ca ca phải đi, cậu lập tức vặn vẹo ở trong lòng ngực của Khang Hi và vươn tay muốn kéo ca ca.

Dận Chân nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng nhỏ sốt ruột của Thừa An, hắn không khỏi dừng bước chân lại.

“Không ngờ đứa nhóc này thân thiết với con như vậy!” Khang Hi thói quen Thừa An ai đều không cần và chỉ dính ông, lúc này nhìn thấy Thừa An tìm người khác nên giọng điệu của Khang Hi hơi chua chua.

Tuy nhiên đợi lát nữa ông còn muốn gặp mặt các đại thần khác, có người giúp đỡ nhìn Thừa An một chút cũng tốt.

Vì thế một lúc sau Dận Chân ôm Thừa An từ Ngự Thư Phòng chuyển sang thiên điện ở bên cạnh.