Chờ sau khi đứa nhỏ ngủ thì Khang Hi rốt cuộc mới có thể mở tay của đứa nhỏ ra và đặt đứa nhỏ xuống.
Đương nhiên ở trong quá trình đặt đứa nhỏ xuống cũng không hề thuận lợi. Sau khi Khang Hi khom lưng trấn an đứa nhỏ và xác định đứa nhỏ thật sự ngủ say ở trên giường mới thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Rốt cuộc hai tay đã rảnh rang ông vốn dĩ nên đi làm chính sự nhưng mà nhìn một cục nho nhỏ nằm ở trên giường thì ông lại nhìn một lúc rồi mới rời đi.
Buổi chiều, sau khi Khang Hi xử lý xong một đống tấu chương thì đột nhiên ra lệnh cho người trải giấy ra và bắt đầu viết chữ.
Đương nhiên ông không phải là luyện chữ đơn giản mà là tự tay đặt tên cho tiểu a ca.
Sau khi trên trang giấy viết đầy chữ, Khang Hi xem kỹ một lúc cuối cùng mới khoanh tròn vào chữ “Bí”.
Một lúc sau, ông lại ở chỗ trống bên cạnh chữ “Bí” viết xuống hai chữ “Thừa An”.
Làm một a mã, Khang Hi đã từng rất coi trọng năng lực tài trí của mấy đứa con trai. Nhưng bây giờ ông lại không có quá nhiều yêu cầu đối với đứa con trai nhỏ này, ông chỉ hy vọng đứa nhỏ này có thể bình bình an an lớn lên.
Vì vậy rất nhanh một đạo thánh chỉ từ Cung Càn Thanh truyền đi ra ngoài, phong Trần Thứ phi là Quý nhân đồng thời cũng làm mọi người biết tên của Nhị Thập Tứ a ca —— Dận Bí.
Trẻ con trong cung dễ dàng chết yểu cho nên thường sẽ không được đặt tên quá sớm. Vừa mới sinh ra cùng ngày đã được đặt tên, có ánh mắt đều nhìn ra được trình độ sủng ái của vị tiểu a ca này.
Rất nhanh tin tức đã được lan truyền khắp các cung, các a ca khai phủ ở ngoài cung cũng đều biết bọn họ lại nhiều thêm một đệ đệ. Mà cái đệ đệ này rất được hoàng sủng, không nói đến việc vừa sinh ra đã có tên mà là được Hoàng A Mã ôm tới Cung Càn Thanh.
Phủ Bát Bối Lặc.
“Mọi người nói Hoàng A Mã là có ý gì đây?” Dận Nga nhìn về phía hai vị huynh trưởng đang ngồi.
Dận Tự lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Hắn thật sự không rõ, tại sao Hoàng A Mã sẽ đột nhiên ôm một tiểu a ca tới Cung Càn Thanh để nuôi dưỡng. Nếu nói Hoàng A Mã cô đơn cũng không đến mức ôm một đứa trẻ mới sinh tới để nuôi dưỡng, rõ ràng là phía trước còn có mấy cái tiểu a ca có độ tuổi càng thích hợp hơn.
“Chúng ta làm sao có thể đoán được tâm tư của Hoàng A Mã?” Dận Đường bưng lên ly rượu ở trước mặt lên và uống một hơi cạn sạch, giọng điệu lộ ra một chút mỉa mai.
Mấy năm nay hắn và Dận Nga cùng nhau toàn tâm toàn lực duy trì Dận Tự, nghĩ sau khi Thái tử bị phế, Đại a ca bị rơi đài có thể nhìn thấy hy vọng. Ai ngờ Hoàng A Mã vô tình như thế răn dạy Dận Tự ở trước mặt mọi người và tước đoạt đi phần hy vọng kia.
“Cho dù như thế nào, cái đệ đệ này của chúng ta khiến người khác cảm thấy rất hâm mộ.” Dận Nga nói xong câu đó lại chuyển sang chuyện khác, “Đã từng cũng chỉ có một người…… Chỉ có Nhị ca có loại vinh hạnh này, hay là……”
“Thập đệ nói chuyện cẩn thận!” Dận Tự đánh gãy lời suy đoán của Dận Nga.
“Chỉ là một đứa nhóc con, làm sao có thể.” Dận Đường lắc đầu phủ quyết suy đoán của Dận Nga.
Dận Tự đồng dạng cũng không ủng hộ suy đoán của Dận Nga, rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ mới sinh ra, tư chất gì đó đều nhìn ra không được làm sao có thể…… Tuy nhiên nghĩ đến ngạch nương của đối phương cũng chỉ là một Thứ phi mà đối phương cũng được sủng ái như vậy, trong lòng hắn vẫn cảm thấy hơi khó chịu một chút.
Đã từng Lục a ca bởi vì trong tên có một chữ “Tộ” cho nên khiến những người khác có suy nghĩ khác. Khi đó Khang Hi còn trẻ nên tất cả mọi chuyện đều có khả năng.
Mà lúc này, đồng dạng cũng bởi vì nguyên nhân tuổi tác của Khang Hi, mặc dù Nhị Thập Tứ a ca Dận Bí được ôm tới Cung Càn Thành thì khi mọi người nghe được tin tức cũng chỉ cảm thấy ngạc nhiên, ai mà có chút đầu óc cũng sẽ không suy nghĩ theo hướng khác.
Bản thân của Khang Hi thật sự cũng không có suy nghĩ này, tuy nhiên bởi vì tiểu a ca hợp mắt ông và ngoài ra đối phương quá dính người nên mới tạm thời mang về Càn Thanh Cung.