Đợi lâu còn không thấy Dận Nga lên xe nên Dận Tự và Dận Đường dứt khoát xuống xe để xem Dận Nga đang làm gì.
Sau khi nhìn thấy hai người họ cũng xuống dưới, Dận Nga giơ cái đầu hổ trong tay lên và nói: “Hai huynh nhìn cái này xem, Thừa An đội lên chắc chắn rất đẹp!”
“Nhỏ đi.” Dận Tự giơ bàn tay lên so sánh một chút rồi nói.
Chủ quán là một vị lão phụ nhân, ngay từ đầu nhìn thấy Dận Nga ăn mặc phú quý như vậy cũng không dám mở miệng cho đến khi nghe thấy Dận Nga thật sự có ý định muốn mua mới lên tiếng: “Trên tay của ngài là cho trẻ con mới sinh đội, bên này còn có kích cỡ lớn hơn một chút.”
Bà vừa dứt lời thì đồng thời Dận Tự cũng cẩn thận lấy ra một cái mũ đầu hổ có kích cỡ thích hợp.
Đừng nhìn đây chỉ là một cái sạp nhỏ ở bên đường nhưng mũ đầu hổ còn làm rất tinh xảo và sờ lên cũng cảm thấy rất thoải mái.
Dận Tự nhìn cái mũ nhỏ này rồi tưởng tượng ra hình ảnh sau khi Thừa An đội cái mũ này lên và cảm thấy thật sự rất thích hợp.
Sau khi chọn tốt mũ xong Dận Nga lại cầm lấy một con hổ bông và hỏi: “Hai huynh cảm thấy Thừa An sẽ thích cái này sao?”
Dận Đường đứng cùng với bọn họ ở cái sạp một lúc rồi thấy Dận Nga còn chậm rì rì mà lựa chọn nên lập tức nói: “Chỉ đáng giá mấy cái đồng tiền còn cọ xát làm gì nữa, mua hết thì không phải được rồi sao?”
Dận Nga nghe xong cũng cảm thấy có lý nên dứt khoát cầm những món đồ nhìn không tệ lắm ở sạp mỗi thứ đều mua một phần.
Đồ vật trên sạp lập tức bán đi một nửa khiến lão phụ nhân vô cùng vui vẻ, bà vừa cảm ơn vừa nói mấy câu cát lợi: “Mang lên mũ đầu hổ, hài tử bình bình an an……”
Sau khi mua xong đồ vật lúc này ba người mới một lần nữa lên xe và đến tửu lầu uống rượu.
Khi bọn họ còn ở trên đường phố thì Dận Chân đã sớm quay trở lại trong phủ của mình.
Hắn mới vừa xuống xe ngựa thì nghe hạ nhân bẩm báo là Thập Tam a ca Dận Tường đến đây.
Trông số các a ca thì Dận Tường có quan hệ tốt nhất với hắn và cũng biết hắn cũng không hài lòng với cách xử trí của vụ án tham ô gần đây nên hôm nay lại đây vốn muốn khuyên nhủ hắn ai ngờ hắn đã tiến cung rồi.
Dận Tường đang chuẩn bị vào cung tìm hắn thì đυ.ng phải hắn trở về nên lập tức quan tâm nói: “Tứ ca, huynh không sao chứ?”
Dận Chân lắc đầu sau đó mang theo Dận Tường đến trong viện của mình uống trà.
Biết Dận Tường lo lắng cho mình nên sau khi hai người ngồi xuống Dận Chân đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra sau khi hắn vào cung.
Khi nghe thấy Dận Chân thật sự đi nói với Hoàng A Mã về vụ án tham ô trái tim Dận Tường giống như bị treo lên cao, nhưng chờ nghe được lúc sau Thừa An đánh bậy đánh bạ đi qua phá vỡ cục diện bế tắc lúc này trái tim của hắn mới rơi xuống.
Dận Tường tuy không tiến cung gặp qua cái người đệ đệ này nhưng mấy ngày gần đây ngẫu nhiên sẽ nghe Tứ ca nhà mình nhắc tới cậu nên bản thân hắn vốn dĩ cảm thấy người đệ đệ này cũng không tệ lắm. Bây giờ lại biết được người đệ đệ này giúp Tứ ca nhà mình miễn bị chịu phạt thì trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần cảm giác yêu thích đối với người đệ đệ này.
“Nghe có vẻ như là một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, đáng tiếc là đệ còn chưa có gặp qua.” Dận Tường nói.
Dận Chân nghe vậy mở miệng nói: “Ngày khác đệ cùng ta vào thăm Thừa An.”
“Vẫn là không được.” Dận Tường lắc đầu.
Lúc trước hắn cũng coi như là được sủng ái trước mặt Khang Hi nhưng từ khi hắn bị cuốn vào trong việc phế Thái tử, hắn không hề được Khang Hi yêu thích nữa thậm chí còn từng giam giữ một đoạn thời gian rất dài.
Dận Tường sở dĩ có thể ra tới đều là lấy phúc của Dận Chân, nghĩ lại vẫn là không có việc gì đặc biệt đặc biệt quan trọng thì vẫn không nên xuất hiện ở trước mặt Khang Hi miễn cho hắn lại gặp phải phiền phức gì nữa.
Dận Chân biết băn khoăn của Dận Tường nên nghe vậy cũng không ép buộc nữa.