Ở phía trên, Khang Hi nhìn thấy tiểu nhi tử có ca ca thì quên a mã nên giọng điệu không vui nói: “Đều đứng dậy đi!”
Tất cả đều quỳ gối để Thừa An nhìn thấy và còn nghĩ rằng cái người làm Hoàng A Mã này giống như đang ăn hϊếp bọn họ vậy.
“Tạ ơn Hoàng A Mã.”
Sau khi mấy người tạ ơn rồi đứng dậy sau đó đều lặng lẽ nhìn về phía Thừa An.
Sau khi Thừa An nhìn thấy Dận Chân đứng lên, cậu ngửa đầu mỉm cười với hắn một chút rồi mới nhìn về phía mấy cái ca ca khác.
“Ca ca……” Thừa An cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, cậu vừa kêu vừa theo thứ tự mà ôm Dận Tự, Dận Đường và Dận Nga. Cho đến khi đến trước mặt Dận Chỉ thì cậu mới dừng lại và hơi ngưỡng đầu nhìn đoán xem người này có phải là ca ca của mình không,.
Dận Chỉ nhìn đứa nhỏ còn không cao tới đầu gối của mình và cảm thấy người đệ đệ này thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp. Chuyện càng khiến hắn kinh ngạc hơn chính là Hoàng A Mã vậy mà cũng dung túng đứa nhỏ này.
Khang Hi nhìn thân ảnh nhỏ chạy tới chạy lui ở phía dưới và cảm thấy đứa nhỏ này cũng rất bận, khi ông đang chuẩn bị nhắc nhở đứa nhỏ một chút là ông còn ở đây thì nhìn thấy Thừa An quay đầu nhìn qua chỉ vào lão Tam và nói bằng giọng điệu ngây thơ non nớt: “A mã?”
“Đó là Tam ca của con.” Hiểu được ý của Thừa An nên Khang Hi nhẹ nhàng nói.
Thấy người này quả nhiên cũng là ca ca của mình, đôi mắt Thừa An lập tức sáng ngời và sau đó thân thiết nhào qua ôm lấy chân của Dận Chỉ rồi ngửa đầu nói: “Ca ca……”
Dận Chỉ không ngờ rằng đứa nhỏ này không hề sợ người lạ, hắn rũ mắt nhìn nhìn đứa trẻ nhào lại đây và trong lòng thụ sủng nhược kinh đồng thời còn cảm thấy rất vui vẻ.
Bây giờ Khang Hi nhìn thấy đứa nhi tử nào đều cảm thấy khó chịu nên lập tức nói: “Được rồi, không có việc gì thì lui ra hết đi!”
Vốn dĩ tầm mắt của Dận Nga đều vẫn luôn dừng ở trên người Thừa An cho nên cảm thấy hơi ghen ghét khi nhìn Thừa An ôm Dận Chỉ ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Sau khi nghe thấy lời nói của Khang Hi hắn lập tức nhìn về phía Dận Chân và sợ Dận Chân lại nói ra lời gì nữa chọc tức Hoàng A Mã.
Nhưng Dận Chân lại không phải là một tên ngốc, không có khả năng biết rõ Khang Hi không vui mà còn vẫn nắm không bỏ. Hắn cũng không có lại tiếp tục nói chuyện lúc nãy nữa mà cùng nhau hành lễ với mấy người còn lại rồi lui ra ngoài.
Thừa An nhìn thấy các ca ca đều đi ra ngoài đương nhiên cũng đi theo sau.
Khang Hi nhìn bóng dáng nho nhỏ ở phía dưới giống như cái đuôi đi theo phía sau nhóm người Dận Chân, ông trực tiếp cười một cách đầy tức giận.
Khang Hi vừa nói lui ra ngoài cũng không bao gồm Thừa An, tuy nhiên cuối cùng ông cũng không có mở miệng mà nhìn bóng dáng nhỏ kia đi đến trước ngạch cửa thì lập tức vươn tay kêu “Ca ca”, cuối cùng được Dận Chân bế lên tới.
Ngạch cửa của Ngự Thư Phòng đối với Thừa An mà nói thì không tính thấp, trước khi vào trong cậu tốn không ít sức lực mới bước vào được, lúc này có ca ca ở đây nên Thừa An không cần tự làm một mình nữa.
Cho đến khi rơi vào trong lòng ngực của Dận Chân, Thừa An rốt cuộc lại lần nữa nhớ tới Hoàng A Mã nhà mình và vươn tay nhỏ vẫy vẫy với Khang Hi xem như là tạm biệt.
Sau khi Khang Hi nhìn thấy động tác của Thừa An, ông trực tiếp cúi đầu mở ra một quyển sổ con tỏ vẻ như mắt không thấy tâm không phiền.
Noãn các mà Thừa An ở vào ban ngày cách chính điện không xa, đi một đoạn đường dọc theo hành lang dài là đến.
Mới ra tới từ Ngự Thư Phòng, mọi người đều không nói chuyện mà chỉ yên tĩnh nhìn đứa nhỏ đang ghé trên vai của Dận Chân và mỉm cười xán lạn.
Lúc này Thừa An rất là vui vẻ, đầu nhỏ một lúc thì quay qua bên đây nhìn cái ca ca này một lúc thì quay qua bên kia nhìn cái ca ca kia.
Từ khi đi ra khỏi Ngự Thư Phòng và đi thêm một đoạn đường nữa, Dận Chỉ mới thả lỏng đi đến bên cạnh Dận Chân và hỏi: “Đệ chính là Thừa An đúng không?”
“Dạ.” Thừa An gật gật cái đầu nhỏ, sau đó lại nhìn cái ca ca lần đầu tiên gặp mặt và kêu một tiếng, “Ca ca.”
“Thật ngoan.” Dận Chỉ mỉm cười và khen một câu, ngay sau đó thì thấy Thừa An chỉ phía bên ngoài hành lang, “Ca ca chơi……”
Bây giờ là vào mùa đông Thừa An lại quá nhỏ, đi ở trong hành lang đều sợ đứa nhỏ bị gió thổi trúng nên khi thấy Thừa An chỉ ra bên ngoài Dận Chân bất động thanh sắc mà đổi vị trí ôm Thừa An. (bất động thanh sắc: mặt không có biểu tình, không chút biến sắc)
Tầm mắt của Thừa An được chuyển sang vào phía bên trong nhà và đang muốn quay đầu nhìn ra bên ngoài lại bị tiếng vỗ tay của Dận Chỉ người cũng đồng thời thay đổi vị trí hấp dẫn sự chú ý.
Dù sao cũng là lần đầu nhìn thấy ca ca, Thừa An vẫn rất nể tình không có tiếp tục ồn ào muốn ra bên ngoài chơi.