Chương 40: Lúc này hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang dựa vào người hắn và hơi thờ quanh người lúc này mới ấm lại vài phần.

Ba người nhóm Dận Tự cũng không nghĩ tới là sẽ gặp được tình huống này nhưng Dận Chỉ đều đã mở miệng cầu tình nên bọn họ cũng không thể thờ ơ, nếu không tỏ vẻ một chút trước mặt Hoàng A Mã thì có vẻ như bọn họ không có chút tình huynh đệ nào vậy.

Vì vậy giây tiếp theo bọn họ cũng đi theo nói chuyện giúp Dận Chân.

Khang Hi nhìn mấy đứa nhi tử ở phía dưới, đột nhiên đã bị gợi lên một ít hồi ức không tốt ví dụ như thời kỳ phế Thái tử lão Tam ở trong đó nhảy nhót lung tung, lại ví dụ như sau đó thượng triều văn võ bá quan đều nghiêng về một phía đều cử lão Bát làm tân Thái tử ……

Vừa nhớ tới những việc này trong lòng Khang Hi càng thêm không vui, ông cảm thấy nhi tử sinh ra quả thật chính là đòi nợ!

Theo cảm xúc thay đổi của Khang Hi, không khí trong điện càng thêm đông lạnh.

Vài vị a ca quỳ trên mặt đất cũng không dám mở miệng nữa, ngoại trừ Dận Chân thì mấy a ca khác đều cảm thấy hơi xui xẻo khi bị tai bay vạ gió. (tai bay vạ gió: là tai họa tới bất ngờ, oan uổng, không né tránh được)

Dận Tự còn tốt một chút, còn Dận Đường và Dận Nga tuy rằng trên mặt không lộ ra vẻ gì nhưng trong lòng lại đang âm thầm nghiến răng.

Khi bọn họ cảm thấy hôm nay có thể bị liên lụy và bị phạt thì ở ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói giống như tiếng trời vậy ——

“A mã!”

Thừa An không phải là một đứa trẻ thích khóc nháo nhưng cậu rất thông minh, từ sau khi phát hiện khóc nháo có thể đạt được mục đích thì cậu đã thành công học xong giả khóc.

Không phải vậy sao, khi Thừa An đợi một mình đến nhàm chán và muốn gặp Khang Hi vì vậy “Khóc” lên ở trong noãn thì các tiểu thái giám chăm sóc cậu không còn cách nào khác chỉ có thể dẫn cậu lại đây.

Vốn dĩ tiểu thái giám chỉ muốn dẫn Thừa An đi một vòng quanh cửa, xa xa nhìn Hoàng thượng một cái rồi quay trở về nhưng ai ngờ Thừa An trực tiếp xoắn người xuống đất rồi lập tức bò qua ngạch cửa.

Khi Khang Hi nghe thấy tiếng rồi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tiểu nhi tử đang chạy vào từ ngoài cửa. Vẻ lạnh lẽo trên mặt của Khang Hi tan đi không ít khi nghĩ đến bản thân còn một cái nhi tử ngoan ngoãn dính người như vậy.

Không chờ Khang Hi đi xuống từ long án, Thừa An mấy ngày nay tới giờ đi đường càng thêm vững chắc đã chạy đến chính giữa căn phòng.

Vốn dĩ chỉ nhìn thấy Khang Hi đang ở phía trên nhưng lúc này Thừa An đột nhiên chú ý tới các ca ca đang ở trên mặt đất nên lập tức kinh ngạc kêu lên: “Ca ca!”

Với Thừa An mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên đồng thời nhìn thấy a mã và nhiều ca ca như vậy nên cậu lập tức vui mừng vỗ vỗ tay.

Mà vài vị a ca vốn dĩ đang rũ mi rũ mắt khi nghe thấy giọng nói của Thừa An thì lại không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu lên.

Thấy các ca ca đều phớt lờ mình, Thừa An không khỏi nghiêng đầu nhìn bọn họ và trên khuôn mặt nhỏ lộ ra vài phần khó hiểu.

Dận Nga không nghĩ tới Thừa An sẽ đột nhiên lại đây, sau khi nuốt xuống từ “Ơi” sắp nói ra khỏi miệng khi nghe thấy Thừa An kêu ca ca rồi lại nhịn không được âm thầm trừng mắt nhìn Dận Chân một cái. Hắn cảm thấy đều là do Dận Chân liên lụy bản thân nên mới khiến hắn mất mặt ở trước mặt đệ đệ.

Trong số các a ca thì vị trí Dận Chân ở gần Thừa An nhất, bởi vậy sau khi tầm mắt của Thừa An dạo quanh trên người các a ca một vòng rồi lộc cộc chạy tới và duỗi tay kéo Dận Chân: “Ca ca ê a……”

Khang Hi đang nhìn từ ở phía trên, Dận Chân cũng không dám có động tác nhỏ gì. Hắn chỉ nhìn Thừa An và lắc đầu rất nhỏ ra hiệu đừng động vào hắn.

Dận Nga ở một bên nhìn thấy cái tên đầu sỏ gây tội này vậy mà còn được đệ đệ quan tâm, hắn cảm thấy khó chịu đồng thời nhắc mãi ở trong lòng: Thừa An, đệ để ý đến Dận Chân làm gì. Mau đến chỗ của Thập ca đi……

Thừa An lại không hiểu được lời nhắc nhở của Dận Chân, cậu càng không nghe được tiếng lòng của Dận Nga. Cậu thử kéo Dận Chân hai cái chẳng những không kéo động được ngược lại còn lảo đảo một cái bổ nhào vào trên người Dận Chân, vì vậy Thừa An thuận thế ôm Dận Chân.

Trong điện khắp nơi đều là chậu than đang cháy, độ ấm không tính thấp nhưng quỳ lâu rồi vẫn có một cảm giác lạnh lẽo từ đầu gối bò lên trên.

Mà khi bế lên cơ thể nhỏ mềm mụp của Thừa An, trong nháy mắt Dận Chân cảm thấy mình đang ôm một cái lò sưởi. Hắn lập tức cảm thấy trên người ấm áp hơn nhiều.

Hắn không hối hận khi tới đây nhưng thái độ của Hoàng A Mã và sự lạnh lẽo ở dưới nền đất khiến cả người hắn đều lạnh hơn vài phần, lúc này hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang dựa vào người hắn và hơi thờ quanh người lúc này mới ấm lại vài phần.