Chương 38: Nghĩ rằng cái này là do ca ca đưa cho mình, Thừa An vui vẻ lăn ở trên giường một cái và cảm thấy ca ca rất tốt.

Cùng lúc đó, trong cung.

Khi Thừa An phản ứng lại thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của nhóm Dận Tự, sau khi biết dù có kêu cũng không được gì cậu ủy khuất chớp mắt một cái. Cuối cùng cậu cầm lấy túi tiền mà Dận Đường cho cậu rồi quay trở lại trên giường.

Ngay từ đầu Thừa An chỉ nhéo nhéo túi tiền chơi, chờ không cẩn thận mở túi tiền ra thì đôi mắt cậu lập tức sáng ngời.

Nếu nói ai là người có tiền nhất trong số các a ca thì tuyệt đối phải nói đến Dận Đường.

Túi tiền mang theo bên người của Dận Đường có chứa một cái ngọc bội, ngoài ra còn có một chút hạt đậu bằng vàng dùng để thưởng cho hạ nhân.

Trước tiên không đề cập tới ngọc bội, những hạt đậu bằng vàng rực rỡ kia thật sự làm Thừa An rất thích. Một cái tay nhỏ của cậu bắt lấy mấy viên, sau đó mỉm cười lộ ra cái răng nhỏ vừa mới mọc ra.

“Ca ca tốt nha……”

Nghĩ rằng cái này là do ca ca đưa cho mình, Thừa An vui vẻ lăn ở trên giường một cái và cảm thấy ca ca rất tốt.

“Tiểu a ca, ngài chậm một chút.” Tiểu thái giám ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của tiểu a ca thì trên mặt cũng mang theo một chút tươi cười. Tuy nhiên thấy cậu cứ lăn lộn ở trên giường nên vẫn nhanh chóng che ở bên ngoài giường đề phòng tiểu a ca té xuống.

Ở trước khi Thừa An còn chưa tới Cung Càn Thanh thì nơi này tuyệt đối là chỗ nghiêm túc nhất ở trong cung. Ở chỗ này bọn thái giám, cung nữ hầu hạ ngày thường cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

Từ sau khi tiểu a ca tới, không khí trong Cung Càn Thanh đều nhẹ nhàng hơn một chút. Tuy rằng trên mặt người hầu không lộ ra vẻ gì nhưng trong lòng đều rất thích vị tiểu a ca vừa ngoan ngoãn vừa yêu cười này.

Khi Khang Hi trở về thì nhìn thấy tiểu nhi tử nhà mình đang vui sướиɠ lăn lộn ở trên giường, không cần đoán cũng biết tất nhiên là vì lúc nãy mấy huynh trưởng lại đây thăm đứa nhỏ này.

Có đôi khi Khang Hi cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng đứa con trai này chưa bao giờ ở chung với những người huynh trưởng kia của mình. Ngoài ra tuổi tác còn kém nhiều như vậy nhưng tại sao đứa nhỏ này có thể thân thiết với bọn họ như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui Khang Hi cũng nghĩ không ra, cuối cùng ông cũng chỉ có thể cho là đó là sự thân thiết của huyết thống.

Sau khi Khang Hi duỗi tay xách tiểu nhi tử đang hoạt bát ở trên giường ôm vào trong lòng ngực, ông liếc mắt nhìn thấy cái đĩa không ở cái bàn nhỏ bên cạnh và lập tức nhăn mày lại.

Người có thể làm việc ở Cung Càn Thanh có bản lĩnh xem mặt đoán ý là tuyệt đối giỏi nhất, tiểu thái giám ở bên cạnh nhanh chóng nói: “Tiểu a ca chỉ ăn có ba cái bánh sữa, còn lại là do Đôn Quận Vương ăn.”

Khang Hi nghe thấy là lão Thập đã lớn như vậy rồi mà còn thèm bánh sữa của tiểu nhi tử, ông giãn mày ra đồng thời nhịn không được nói: “Thật đúng là tiền đồ!”

Tuy nhiên biết được không phải là Thừa An một mình ăn hết nhiều bánh sữa như vậy nên ông cảm thấy yên tâm, lúc này ông mới rảnh cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực mình.

“A mã.” Thừa An thích ca ca, cũng thích a mã. Sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt của a mã thì cậu lập tức cười rộ lên.

Tính tất cả các a ca ở trong cung cũng không có ai yêu cười như Thừa An vậy, sau khi Khang Hi giơ tay lên đυ.ng nhẹ vào trán của Thừa An thì đột nhiên phát hiện đôi tay nhỏ của đứa nhỏ đang nắm chặt cái gì đó.

“Trong tay con đang cầm cái gì?” Khang Hi thuận miệng hỏi.

“Ca ca cho.” Thừa An vừa nói vừa mở cái tay nhỏ của mình ra cho a mã xem.

Khang Hi nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của Thừa An còn nghĩ rằng là bảo bối gì nhưng không ngờ chỉ là mấy hạt đậu bằng vàng.