Chương 24: Trẫm xem nhũ danh của con không nên kêu ‘ Thừa An ’ mà kêu ‘ ha ha ’ cũng không kém nhiều lắm.

Chờ sau khi Khang Hi giải xong cửu liên hoàn và nhận được một tràng vỗ tay nồng nhiệt của Thừa An.

Giải xong cửu liên hoàn thì đến thời gian dùng bữa trưa, từ khi mấy cái răng nhỏ mọc lên Thừa An bắt đầu thèm những món ăn ngự thiện thơm ngào ngạt của Khang Hi.

Vì vậy khi đến thời gian dùng bữa Khang Hi luôn cố gắng tránh mặt Thừa An, tránh không được thì chỉ có thể cầm chén canh trứng được nấu sánh lại để dỗ dành Thừa An.

Cái mũi nhỏ của Thừa An thật sự rất nhạy, có một lần Khang Hi cố ý trốn cậu và dùng bữa trưa xong mới trở về. Thừa An lại ngửi thấy mùi hương còn lưu lại trên người Khang Hi nên lập tức giận dỗi với Khang Hi.

Thừa An giận dỗi cũng không khiến người khác phiền lòng nhưng lại lộ ra bộ dáng ủy khuất ngồi yên tại chỗ kêu cậu cũng không thèm để ý đến, chạm vào người cậu một chút thì cuộn tay chân mình lại khiến người xem chịu không nổi.

Vì vậy ngoại trừ lúc Thừa An đang ngủ, nếu không thì Khang Hi dùng bữa xong thì phải đi tắm hoặc là tình nguyện dẫn Thừa An đi theo ăn một chút canh trứng.

Bữa trưa hôm nay đương nhiên chạy không thoát đứa nhỏ này nên Khang Hi trực tiếp ôm Thừa An đi cùng.

Sau khi Thừa An ngửi được mùi hương của bữa trưa, cậu lập tức đứng thẳng người từ trong lòng ngực của a mã và cái miệng nhỏ mở ra một cách vô thức.

Khang Hi nhìn bộ dáng nước miếng đều sắp chảy xuống dưới của Thừa An, ông cảm thấy đứa nhỏ thật có tiền đồ.

“A mã ăn!”

Sau từ “Ca ca” và “A mã” thì cậu nói rõ ràng nhất là từ “Ăn”, bởi vậy có thể nhìn thấy được sự quyến rũ của các món ăn ngự thiện lớn đến bao nhiêu.

“Được, a mã ăn, Thừa An nhìn.” Khang Hi cố ý đùa giỡn Thừa An.

Thừa An nghe vậy, cậu vươn tay nhỏ chỉ vào bản thân: “Ha ha……”

“Trẫm xem nhũ danh của con không nên kêu ‘ Thừa An ’ mà kêu ‘ ha ha ’ cũng không kém nhiều lắm.” Sau khi Khang Hi trêu ghẹo một câu rồi ôm Thừa An ngồi xuống.

Vì không ảnh hưởng đến KHang Hi dùng bữa, Lương Cửu Công duỗi tay ôm lấy Thừa An.

Có Khang Hi ở bên cạnh, lại có cả phòng đầy mùi hương phân tán lực chú ý nên Thừa An cũng không có từ chối người khác ôm mình.

Từng món từng món được mở ra, mùi hương trong không khí càng trở nên mê người.

Sau khi Khang Hi bắt đầu ăn, một người cung nữ bưng canh trứng và đút cho Thừa An.

Ngự trù nấu canh trứng một chút mùi tanh cũng không có, ăn lên hương hương nộn nộn Thừa An a ô một ngụm là có thể ăn hết cả một muỗng canh luôn.

Khi Khang Hi dùng bữa một mình thì ăn uống rất bình thường, tuy nhiên khi nhìn thấy Thừa An ăn đến thơm như vậy thì ông cảm thấy thèm ăn một chút, thậm chí còn muốn thử canh trứng xem nó có ăn ngon đến như vậy không.

Một chén canh trứng rất nhanh đã vào trong bụng nhỏ của Thừa An, sau khi ăn xong cậu lại bắt đầu theo dõi bữa trưa ở trước mặt Khang Hi. Vì vậy cậu vùng vẫy thân thể nhỏ muốn Khang Hi ôm.

“A mã……”

Mỗi khi Thừa An dùng giọng nói ngây thơ non nớt ngập mùi sữa kêu a mã thì Khang Hi luôn rất khó để từ chối. Ông nhìn thấy thấy Lương Cửu Công khó có thể ôm được đứa nhỏ nữa nên dứt khoát buông chiếc đũa xuống và ôm lấy Thừa An.

Sau khi để Thừa An ngồi ở trên đùi, Khang Hi một tay ôm đứa nhỏ, một tay cầm chiếc đũa lên lần nữa.

Có cung nữ đang gắp thức ăn, mặc dù ôm Thừa An cũng không ảnh hưởng đến việc dùng bữa của Khang Hi.

Thừa An ngoan ngoãn ngồi trong lòng ngực a mã một lúc, sau đó cái tay nhỏ trắng nõn không an phận bắt đầu duỗi vào trong chén của Khang Hi.

Trong chén của Khang Hi có thịt gà, mặc dù đã mọc ra vài cái răng nhỏ nhưng cũng chưa tới lúc Thừa An ăn mấy món thịt có nhiều dầu mỡ như thế này nên ông nhanh chóng đẩy chén ra xa.

Bắt không được gì hết nên Thừa An rút tay về, cậu khoanh hai tay nhỏ lại và nhẹ nhàng kêu: “A mã……”

Nhìn thẳng vào hai mắt đen long lanh, trái tim Khang Hi cảm thấy mềm nhũn. Ông ra lệnh cho người bưng một chén canh cá lại đây rồi tự tay đút cho Thừa An uống.