Trong cung.
Sau khi ba người Dận Tự rời đi, Thừa An nhìn theo bóng dáng của bọn họ gọi một lúc, cho đến khi nhìn không thấy người nữa mới chậm rãi yên tĩnh lại và cả người không còn hoạt bát giống như lúc trước nữa.
Lương Cửu Công đứng ở bên cạnh nhìn thấy vậy, ông nhanh chóng chạy lên dỗ dành nhưng lại không có tác dụng gì hết.
Cũng may không lâu sau, Khang Hi quay lại sau khi làm xong việc ở chính điện.
Ông vừa bước vào noãn các thì nhìn thấy tiểu nhi tử đang nằm trên giường nệm, khuôn mặt nhỏ trông rất là ủy khuất.
“Đây là có chuyện gì vậy? Ai dám ăn hϊếp Thừa An của trẫm?” Khang Hi vừa dứt lời thì thấy nhi tử lăn lóc một tiếng bò dậy, cậu vươn đôi tay nhỏ về phía ông và kêu “A mã”. Khang Hi nhanh chóng duỗi tay ôm đứa nhỏ lên.
Sau khi bị bế lên tới Thừa An lại kêu một tiếng “A mã”, cậu chỉ vào ngoài cửa và nói: “Ca ca ê a……”
“Thừa An muốn nói là ca ca đi rồi?” Có lẽ là ở chung với nhau lâu rồi, bây giờ Khang Hi cũng có thể đoán được một ít ý nghĩ của đứa nhỏ.
Thừa An gật gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ vẫn còn mang theo một chút ủy khuất.
Khang Hi hơi tò mò, rõ ràng đây là lần đầu tiên đứa nhỏ này gặp mặt nhóm của Dận Tự tại sao lại luyến tiếc khi thấy đối phương rời đi? Ông nhớ đến lúc trước Dận Chân cũng giống như vậy. Khang Hi cúi đầu liếc nhìn Thừa An một cái, ông cảm thấy người vẫn còn nhỏ như vậy nhưng thật ra phân thân sơ rất rõ ràng, rất dễ dàng thân thiết với người trong nhà.
Thừa An thấy a mã không nói lời nào, cậu lại hô một tiếng: “Ca ca……”
“Kêu a mã.” Khang Hi nhéo mặt Thừa An nhắc nhở cậu.
Thừa An không hiểu tâm trạng ăn giấm của người phụ thân già, tuy nhiên cậu vẫn rất nghe lời hô một tiếng: “A mã!”
“Ừ.” Sau khi Khang Hi lên tiếng, ông vốn đang hơi khó chịu vì Thừa An há mồm ngậm miệng đều là kêu “Ca ca”. Tuy nhiên sau khi suy nghĩ lại ông cảm thấy ca ca thì có rất nhiều nhưng a mã lại chỉ có một cho nên không cảm thấy khó chịu nữa.
Sau khi hết khó chịu, Khang Hi lại bắt đầu tò mò: “Trong mấy người ca ca Thừa An thích ai nhất?”
“Ê a ca ca……” Thừa An đương nhiên là thích tất cả các ca ca.
Khang Hi thấy đứa nhỏ này không thể nói được lời gì cụ thể, ông mỉm cười rồi đặt Thừa An lên trên giường để đứa nhỏ tự chơi một mình.
Hôm nay có thể nhìn thấy ba cái ca ca đã là một chuyện rất vui vẻ, lúc này có Khang Hi ở bên cạnh nên Thừa An cũng không hề nhớ thương ca ca nữa.
Sau khi Thừa An ngồi ở trên giường bò qua bò lại hai vòng, đột nhiên cậu lại chú ý tới cửu liên hoàn mà lúc trước Dận Nga đang giải được một nửa. Cậu duỗi tay cầm lấy nó rồi bò về phía Khang Hi.
Khang Hi cảm thấy đau đầu khi thấy Thừa An lại lấy được cửu liên hoàn, ông lập tức mở miệng hỏi: “Làm thế nào mà Thừa An có được cửu liên hoàn?”
Bởi vì giải cửu liên hoàn giải đến chán, tuy rằng Khang Hi cũng không có giấu nó đi nhưng ngày hôm qua ông thuận tay đặt cửu liên hoàn ở chỗ không dễ thấy được.
“Khởi ẩm vạn tuế gia, tiểu a ca tự mình phát hiện ra.” Tiểu thái giám đứng ở bên cạnh trả lời.
Khang Hi nhìn thấy Thừa An quả nhiên lại nhét cửu liên hoàn vào trong tay ông, vẻ mặt của ông hơi bất đắc dĩ. Ông vừa cầm lên thì phát hiện nó đã giải được một nửa nên tò mò hỏi: “Lúc trước là ai đang giải?”
“Khởi bẩm vạn tuế gia, là Đôn Quận vương giải.” Lương Cửu Công nói.
Khang Hi vừa nghe là lão Thập, suy nghĩ lại thì cũng cảm thấy là đúng như vậy. Nếu đổi thành Dận Tự hoặc Dận Trinh thì cửu liên hoàn này đã sớm giải xong.
“Có bản lĩnh thì tự mình giải đi, suốt ngày luôn để cho người khác giải thay mình thì tính là bản lĩnh gì chứ?” Nhìn thấy con trai nhỏ ngồi dậy và ngồi bên cạnh mình, Khang Hi giơ tay lên chọc chọc đầu đứa nhỏ một chút và khiến thân thể nhỏ bé của Thừa An nhẹ nhàng lắc lư vài cái.
Thừa An bị người chọc lại cho rằng là đang chơi đùa với mình, cậu vừa hé miệng cười rộ lên vừa vỗ tay: “A mã……”
Chỉ biết dùng chiêu này để dỗ dành người!
Khang Hi ghét bỏ liếc mắt nhìn Thừa An một cái nhưng trên tay lại đã bắt đầu giải cửu liên hoàn.
Bởi vậy có thể thấy được cho dù chiêu cũ nhưng miễn nó hữu ích là được rồi.