Món đồ chơi cửu liên hoàn này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ. Dận Chân đặt vào trong tay Thừa An rồi chuẩn bị cầm tay dạy cậu giải, giây tiếp theo hắn nhìn thấy Thừa An mỉm cười khúc khích giơ cửu liên hoàn lên lắc qua lắc lại âm thanh loảng xoảng kêu rất vui tai.
Đây không phải là cách chơi chính xác của cửu liên hoàn, tuy nhiên nhìn thấy đứa nhỏ lắc vui vẻ như vậy và hắn lại nghĩ đến tuổi tác của Thừa An cho nên Dận Chân cuối cùng nuốt lời mình muốn nói lại.
Khi hắn rũ mắt chăm chú nhìn người ở trong lòng ngực, Khang Hi cũng đang nhìn xem huynh đệ bọn họ.
Ngay từ đầu là ông nhìn Thừa An, sau đó không thể tránh khỏi mà chú ý đến Dận Chân, Ông hiếm khi nhìn thấy được vẻ mặt khác của đứa con trai này ngoài vẻ mặt lạnh lùng, đột nhiên Khang Hi âm thầm cảm thán ở trong lòng.
“Gần đây trong phủ như thế nào?”
Nghe thấy Khang Hi hỏi, Dận Chân chậm nửa nhịp sau đó mới phản ứng lại đây: “Tất cả đều tốt.”
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn và Khang Hi mặt đối mặt nói chuyện về việc nhà, cánh tay ôm đứa nhỏ siết chặt một chút giống như hơi không thích ứng được.
Khang Hi nghĩ đến trong phủ của Dận Chân giống như chỉ có ba cái a ca: “Con nối dõi trong phủ của con vẫn quá đơn bạc……”
Khi Khang Hi nói Dận Chân nghiêm túc lắng nghe, ngẫu nhiên hắn trả lời một tiếng.
Phụ tử hai người giao lưu vài câu rồi sau đó không còn gì để nói, đột nhiên trong điện yên tĩnh làm không khí đều lạnh thêm một chút cho đến khi Thừa An một lòng chơi món đồ chơi mới mẻ trong tay mở miệng: “Ca ca, a mã……”
Nghe thấy giọng nói của Thừa An, phụ tử hai người đồng thời nhìn qua thì nhìn thấy Thừa An nhăn mày và chỉ vào cửu liên hoàn giống như cho rằng bản thân đã làm hỏng rồi.
“Không tệ, vậy mà cởi xuống được một vòng.” Khang Hi mở miệng khen.
Thừa An nghe thấy a mã nói thì mày nhỏ nhăn càng sâu, cậu giơ tay đưa cửu liên hoàn đến trước mặt ca ca.
“Không hư.” Dận Chân nhìn ra được suy nghĩ của Thừa An, sau khi giải thích một câu thì nắm lấy tay của Thừa An làm cái vòng kia vòng trở lại rồi lại lần nữa cầm tay cậu cởi bỏ cái vòng kia xuống, “Nhìn xem, cửu liên hoàn chính là cởi từng cái từng cái một xuống như vậy……”
Thừa An người nhỏ tay cũng nhỏ, Dận Chân lại rất có kiên nhẫn, Khang Hi nhìn thấy cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ngoài cung, phủ Bát Bối Lặc.
Cửu a ca Dận Đường, Thập a ca Dận Nga, Thập Tứ a ca Dận Trinh lại một lần nữa gặp nhau và uống rượu ở trong phủ của Dận Tự.
Trên bàn, huynh đệ mấy người đang trò chuyện thì đột nhiên nói đến Dận Chân.
“Nghe nói gần đây Tứ ca thường xuyên chạy vào trong cung, mọi người có biết là chuyện như thế nào không?” Dận Nga hiếu kỳ nói.
Việc này người khác có lẽ không biết, Dận Trinh lại rất rõ ràng rốt cuộc hắn và Dận Chân là huynh đệ cùng một mẹ đẻ ra. Mỗi lần khi Dận Chân tiến cung dù sao cũng phải đi gặp Đức phi một chút, bởi vậy hắn gián tiếp từ trong miệng Đức phi biết được nguyên nhân.
Sau khi Dận Trinh uống một ngụm rượu rồi mới nói: “Đệ nghe ngạch nương nói huynh ấy là đi xem cái đệ đệ kia của chúng ta, người được nuôi dưỡng ở bên người Hoàng A Mã.”
Dận Đường nghe vậy thì khóe môi hơi cong lên, nụ cười hơi châm chọc. Hiển nhiên là cảm thấy hành động thăm đệ đệ của Dận Chân là có dụng ý khác.
“Thừa An?” Dận Nga nghe vậy thì lại nhớ đến cái đệ đệ thân thiết với bản thân ở trên lễ tắm ba ngày kia, hắn lập tức cảm thấy hứng thú, “Đó cũng không phải là đệ đệ của một mình huynh ấy, không bằng chúng ta cũng đi thăm……”
Từ sau khi Thái Tử bị phế, Đại a ca bị giam cầm, Tam a ca và Thập Tam a ca bị liên lụy ở trong đó, Bát a ca cũng bị Khang Hi răn dạy, Thập Tứ a ca lập tức trở nên có vẻ xuất sắc nhất ở trong các a ca.
Hai năm gần đây Thập Tứ a ca rất được sủng ái ở trước mặt Khang Hi, nghe nói huynh trưởng ruột thịt của mình nhờ vào cái đệ đệ kia thường xuyên xuất hiện trước mặt Hoàng A Mã. Hắn vốn dĩ hiện lên suy nghĩ khác cho nên khi nghe thấy Dận Nga nói lập tức lên tiếng đồng ý.
Thấy hai người họ ăn nhịp với nhau, Dận Tự lắc đầu tuy nhiên hắn cũng chưa nói cái gì hết.