Chẳng lẽ lúc này đây không chỉ là truyền tống sai lầm biến hắn thành đứa trẻ, hắn vẫn như trước dựa theo cốt truyện gốc lớn lên ở nhà họ Ngưu?
Cho nên trên người mới có dấu vết như vậy, cũng may hệ thống thả thân thể của hắn ở phụ cận một bệnh viện, để cho hắn thoát khỏi nhà họ Ngưu phiền toái.
Quý Nặc cúi người nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đứa nhỏ, an ủi: "Ngao Ngao đừng sợ, người xấu đã bị nhốt lại, chú cảnh sát và dì cảnh sát sẽ đưa cháu về nhà.”
Về nhà?
Lục Ngạo Thiên biến sắc, đưa hắn trở lại bên cạnh cha mẹ nuôi?
Sự giận dữ cuồn cuộn xung quanh hắn, hắn vung tay đẩy Quý Nặc ra giọng non nớt lại đầy cứng rắn nói: "Cục cảnh sát này, không đi cũng thế!"
Trong nháy mắt tiếp theo đã bị Quý Nặc túm lấy dưới nách nhấc lên, chỉ để lại một đôi chân ngắn đang đạp loạn trong không khí.
Quý Nặc không dám trực tiếp ôm đứa nhỏ, chỉ có thể lựa chọn vớt đứa nhỏ từ dưới nách xách người vào cục cảnh sát, chính là sợ trên người đứa nhỏ còn có các loại vết thương bị cậu ôm mà làm đau.
Nhìn đứa bé nho nhỏ mình xách trong tay, Quý Nặc hối hận mình đã xuống tay quá nhẹ với bọn buôn người, loại người này nên khiến cho bọn hắn nếm thử cái gì gọi là toàn thân nát bấy!
Có điều cậu cũng chỉ là ngẫm lại, cậu biết rõ phạm nhân thì nên giao cho pháp luật đến xét xử.
Nhưng cậu thật sự chán ghét loại cặn bã bại hoại này, trong lúc nhất thời ngay cả giấy chẩn đoán mang đến cho cậu đả kích trầm trọng cậu cũng không để ý tới, tràn đầy trong lòng chính là trước tiên giúp đứa nhỏ đưa bọn buôn người khốn khϊếp vào đồn rồi lại nói.
Quý Nặc ôm đứa nhỏ từ dưới nách đi một đường không tốn chút sức nào, đứa nhỏ trong tay đặc biệt ngoan ngoãn, ngoại trừ lúc ban đầu đạp chân phản đối còn lại đều vô cùng phối hợp mặc cho cậu xách theo, cậu tựa như xách theo túi nilon xách người vào phòng thẩm vấn.
Trên thực tế Lục Ngạo Thiên không thể không ngoan ngoãn, một trận đấu ác liệt gần như đã hao hết toàn bộ khí lực của đứa trẻ nhỏ yếu đuối này, không thể dùng sức chiến đấu vậy cũng chỉ có thể dùng trí, hắn nhanh chóng phân tích hiện trạng tối ưu hóa ở trong đầu... Không đợi hắn nghĩ xong, người đã bị Quý Nặc đặt ở trên ghế.
Lục Ngạo Thiên ngẩng đầu đối diện với đồng hồ treo tường điện tử.
Phía trên rõ ràng biểu hiện thời gian hiện tại là ngày 25 tháng 7 năm 2030, Lục Ngạo Thiên sửng sốt chớp mắt một cái, hắn sinh ra vào năm 2031, vì sao vào năm 2030 hắn đã có dáng vẻ của một đứa trẻ?
Lục Ngạo Thiên xì một tiếng chê bai hệ thống vớ vẩn, không chỉ có đưa hắn vào nhầm thân thể đứa bé, còn tính sai thời gian truyền tống. Nhưng vì sao trên người còn có thể có dấu vết do vợ chồng nhà họ Ngưu lưu lại?
Chẳng lẽ bởi vì dòng thời gian sai lầm, phương diện khác cũng đã xảy ra thay đổi? Lần đầu tiên Lục Ngạo Thiên cảm thấy trong đầu như bị nhét một mớ hỗn độn, không thể chải chuốt lại ngay.
Kỳ thật nội dung liên quan đến cũng không phức tạp, đơn giản là vài loại khả năng do đường thời gian rối loạn mang đến.
Lúc này đây không biết trạng thái của bọn buôn người nhà họ Ngưu bắt cóc hắn kiếp trước, hoặc là hắn vẫn như cũ là chạy tới từ nhà họ Ngưu, cần phòng bị nhà họ Ngưu tới tìm, hoặc là bị cục nhanh xuyên biến ra từ hư không.
Nếu như là vế sau, rốt cuộc thân thể nhỏ bé của hắn có phải là huyết mạch của nhà họ Lục hay không? Hiện tại nhà họ Lục cũng không biết đến sự tồn tại của hắn, không có biện pháp để hắn dễ dàng được nhận lại.
Nhưng thần kinh não của đứa bé bốn tuổi chưa phát triển hoàn toàn, tư duy trí lực và thân thể của hắn giống nhau đều bị hạn chế bởi thân thể này, chẳng qua mức độ suy yếu không khoa trương như thân thể, hắn không ý thức được trước tiên.
Trong lúc Lục Ngạo Thiên đang cố gắng suy nghĩ, Quý Nặc đã thuật lại đại khái quá trình với nữ cảnh sát đối diện một phen, sau đó kéo cổ tay áo Lục Ngạo Thiên cho cảnh sát thấy vết thương trên người đứa bé.