Chương 4

Quý Nặc luôn luôn có chừng mực, ngừng lại sau khi nhìn thấy bọn buôn người bị cậu đạp cho không chạy thoát được.

Khi chuyển hướng sang bé trai bên cạnh, cậu điều chỉnh cảm xúc lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ duyên dáng bên má.

Cả người đứa bé bẩn thỉu dơ dơ, thoạt nhìn vừa gầy vừa đen như một tên ăn mày lang thang nhiều ngày, lúc trước do ngược sáng không thấy rõ, lúc này Quý Nặc mới phát hiện ngũ quan của đứa bé này rất tốt.

Nhất là một đôi mắt to ngập nước, lông mi thon dài rậm rạp, chớp chớp lay động, độ cong mắt no đủ, đuôi mắt hơi cong, cũng giống như cậu là một đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn.

Bất đồng chính là, đồng tử của đứa trẻ là màu xám lam, ánh mặt trời chiếu lên giống như hai hạt châu lưu ly trong suốt, xinh đẹp không giống người thật.

Hai gò má tái nhợt suy yếu của Quý Nặc bởi vì kịch liệt "Vận động có dưỡng khí" mà nhiều hơn một chút ửng đỏ nhàn nhạt, ánh nắng ấm áp chảy xuôi trên khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt hoa đào sáng bóng lộ ra ý tứ thân thiện dễ gần: "Bạn nhỏ, cháu tên là gì?" Giọng nói vô cùng mềm mại dễ nghe.

"Tôi gọi Lục Ngạo..." Lục Ngạo Thiên lại nghĩ tới đối phương có "Dị năng" nên vô cùng cảnh giác, không được, hắn còn chưa làm rõ hiện tại là tình huống gì, tạm thời không nên tiết lộ tên thật.

Nhưng không biết vì cái gì, lúc bị bọn buôn người bắt đi hắn cũng không có không được tự nhiên như vậy, bị người trước mắt cười tủm tỉm nhìn chăm chú, suy nghĩ của hắn lại hơi bị hạn chế.

Lục Ngạo Thiên mím môi, do dự nói: "Tôi tên là Lục Ngạo, Ngạo......”

Cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, hai lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má giống hệt Quý Nặc, Quý Nặc vô cùng ngạc nhiên lại vui mừng: "Bạn nhỏ Ngao Ngao, cháu cũng có lúm đồng tiền à, chúng ta thật đúng là có duyên phận!”

Lục Ngạo Thiên còn chưa biên xong tên đã bị giải quyết dứt khoát, bất mãn nhíu mày, đồng thời vừa ngắm đối phương vừa sờ sờ lúm đồng tiền bên khóe miệng, đích thật là thân thể của hắn có lúm đồng tiền...

*

Đợi đến cục cảnh sát, Lục Ngạo Thiên soi gương lớn ở cửa ra vào để nhìn rõ dáng vẻ trước mắt của mình, đây đích thật là thân thể của hắn.

Tuy nói ở thế giới khác sử dụng thân thể đều có trình độ khác nhau tương đồng với bản thể của hắn, nhưng chỉ có ánh mắt của hắn là màu xanh xám.

Năm đó cũng chính bởi vì đôi mắt giống con lai này không thể bán đi nên hắn mới bị giữ lại trong nhà bọn buôn người làm con nuôi.

Cho nên hắn là bị cục xuyên nhanh truyền tống sai lầm đến khi còn bé?

“Ngao Ngao? Vào chung với chú được không?" Quý Nặc vừa dịu dàng nói vừa vươn tay kéo bàn tay nhỏ bé của hắn.

Lục Ngạo Thiên gầy như da bọc xương, bàn tay nhỏ bé bị Quý Nặc kéo lên, ống tay áo rộng thùng thình rơi xuống lộ ra một cánh tay gầy gò, mặt trên phủ kín dấu vết xanh tím, từng vết tinh tế loang lổ đan xen.

Quý Nặc hít sâu một hơi: "Là bọn buôn người đánh?”

Lục Ngạo Thiên yên lặng lắc đầu, mi tâm nhíu lại khiến giữa trán lộ ra chữ Xuyên (川) càng sâu, thoạt nhìn cực kỳ không phù hợp với khuôn mặt trẻ con, hắn cũng không thể hiểu được vì sao trên người lại có dấu vết như vậy.

Năm đó hắn vừa sinh ra đã bị bọn buôn người ôm đi, bởi vì màu mắt đặc thù nên không bán được, bọn buôn người họ Ngưu giữ hắn lại dự định nuôi lớn làm cu li để dùng, đối xử với hắn theo kiểu cho một miếng ăn không đói chết là được.

Hắn bị đói đến gầy trơ xương còn phải lên núi hái cỏ heo, nhặt củi gỗ, lớn một chút thì phải đi làm ruộng xới đất, hai vợ chồng nhà họ Ngưu không hài lòng một cái sẽ đánh hắn, chỉ cần không đánh chết sẽ không ai để ý.

Hắn thông minh từ khi còn bé, chuyện hồi hai ba tuổi đều có thể nhớ được hơn phân nửa... Có điều biết rõ lúc trước hơn nữa thì tới hiện tại cũng đã cách rất nhiều đời, nếu như không phải nhìn thấy vết thương quen thuộc trên người, đại khái những ký ức này sẽ ngủ say ở sâu trong đầu.