Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cái thân thể trẻ con yếu như gà này của hắn đã sắp không chịu nổi, nhưng hắn lại không muốn mình giống như mấy đứa con nít bị người xách tới ôm lui.
Quý Nặc thấy vậy đành phải phối hợp: "Anh Ông thích truyện ma à?”
Ông Khải khặc khặc cười quái dị hai tiếng: "Tôi chỉ thích nói cho người sợ hãi, cậu sợ sao?"
Quý Nặc lắc đầu, ủ rũ nói: "Bây giờ đối với tôi mà nói, không có chuyện ma nào đáng sợ hơn so với điểm dừng chân đêm nay.”
Trong lúc nhất thời không chỉ có Ông Khải, ngay cả nhân viên công tác xung quanh cũng nở nụ cười.
Phải biết rằng hai tổ còn lại vừa vặn một nhà ở lầu nhỏ xa hoa nhất, một nhà khác lại là gian phòng thần bí kém cỏi nhất, so sánh hai bên không thể nói là không thảm thiết.
Hai người có qua có lại, không khí lập tức trở nên linh hoạt.
Chờ sau khi tiễn vợ chồng nhà họ Ông xong, tuy rằng thỉnh thoảng trên màn đạn còn có Sầm Phấn và anti-fan động kinh, nhưng phần nhiều là thảo luận về sự đối lập thảm thiết:
[Trời má không hổ là nhà giàu nhất nha, cái căn phòng này nói là ở khu biệt thự Vân thị cũng có người tin, hâm mộ tới mức nước mắt trượt qua khóe miệng.]
[Hhhh tổ tiết mục quá tổn hại, là cố ý xếp hai người đối lập này ở cuối cùng đúng không?]
[Tôi quá tò mò phòng bí ẩn của Quý Nặc rốt cuộc là dạng gì, muốn chê cười Quý Nặc, lại có hơi lo lắng con trai tôi ở chỗ không tốt QAQ...]
Mặt đường càng đi càng xấu, hơn nữa ánh sáng lờ mờ Quý Nặc thật sự lo lắng bạn nhỏ ngã sấp xuống, nhưng Ngao Ngao luôn luôn không thích cậu ôm, Quý Nặc đành phải diễn trước.
"Bên này buổi tối thật lạnh nha." Cậu ôm lấy cánh tay mãnh liệt chà xát hai cái, sau đó hít hít mũi quay sang nói với đứa bé bên cạnh, "Ngao Ngao, chú lạnh quá, để cho chú ôm cháu lấy sưởi ấm có được hay không?"
Nhóc tỳ chậm vài giây mới trầm giọng đáp: "Được rồi." Thật sự là không có biện pháp với đàn em ốm yếu.
Bị Quý Nặc ôm lấy, Lục Ngạo Thiên không nhịn được chậc nói: "Mùi sữa trên người chú thối quá.”
Quý Nặc xoa xoa khí lạnh trên người đứa bé, không tốn chút sức nào ôm đứa bé tăng tốc về phía trước, không hiểu hỏi: "Mùi sữa gì?"
Lục Ngạo Thiên mặc kệ cậu, xoay cái đầu nhỏ, nương theo ánh trăng mông lung nhìn về phía một tòa kiến trúc thấp bé cách đó không xa, chính là nơi hai cha con dung thân tối nay.
Phòng ở không nhỏ nhưng rách nát đến thái quá, nhìn qua là phòng nguy hiểm, nhìn kỹ còn không bằng vừa nhìn qua.
Cửa sổ và cửa chính bị vỡ, nát, trên tường cũng đều là vết nứt lớn nhỏ.
Trong một loạt các cuộc thẩm vấn linh hồn, Quý Nặc cũng không nhịn được hỏi nhân viên công tác: "Căn nhà này thật sự sẽ không đổ chứ?"
Nhân viên công tác ngượng ngùng cười cười: "Ngài yên tâm, trước khi ghi hình đã mời công nhân gia cố một phen, tuy rằng nhìn rách nhưng chắc chắn sẽ không sụp.”
Sắc trời quá tối, Quý Nặc không chú ý tới mặt đen của con trai trong lòng, trong đầu cậu đều là làm sao vượt qua một đêm này, Quý Nặc ôm đứa nhỏ đi một vòng trong ngoài phòng xem như hiểu rõ.
Tổ tiết mục thuê người gia cố chính là một gian phòng ngủ và phòng bếp, có điều cũng chỉ là gia cố sẽ không xảy ra sự cố, nhưng cửa sổ mặt tường tất cả đều có lỗ thủng hoa văn lọt gió.
Nhà bếp mang phong cách Syria, bên cạnh bếp đất bày những dụng cụ rách nát và gạo và dầu mỡ không biết cất giữ bao lâu.
Mặc dù là cuối tháng bảy nhưng nhiệt độ ban đêm ở trấn Ngọc Sơn thấp hơn thành phố không ít, loại phòng này ở một đêm rất dễ bị cảm, nhất là cậu còn mang theo một nhóc tỳ thiếu dinh dưỡng từ nhỏ phát dục không tốt lắm.
Quý Nặc đưa ra ý kiến, nhân viên công tác chờ đợi đã lâu lập tức lộ ra một nụ cười gian xảo: "Đương nhiên chúng tôi có chuẩn bị biện pháp khắc phục cho ngài.”