Chương 39

Quý Nặc rút xong quay về bên cạnh Lục Ngạo Thiên chờ kết quả.

Mà nhóc tỳ bên cạnh lại lắc lắc khuôn mặt đen tự động rời xa một bước, hắn hoàn toàn không muốn ngửi thấy trên người đàn em nhiễm mùi sữa tanh.

Hôi chết đi được.

Lục Ngạo Thiên vừa rời xa Quý Nặc, chợt nghe thấy nhân viên công tác lớn tiếng hét trước ống kính: "Chúc mừng Quý Nặc và bạn nhỏ Ngao Ngao đạt được một gian phòng bí ẩn!"

Nếu như chỉ có bốn phòng dự bị, tất nhiên sẽ có kẻ xui xẻo rút trúng gian phòng rách nát này, những khách quý khác nhìn thấy người khác rút trúng chỉ cảm thấy may mắn.

Nhưng tổ tiết mục cố ý thiết lập thành năm chọn bốn lại còn có người hoàn mỹ giẫm mìn, ba tổ khác ngoại trừ may mắn ra khó tránh khỏi có hơi vui sướиɠ khi người gặp họa nở nụ cười.

“Ai nha, Tiểu Quý làm sao vậy? Có phải là không may mắn không?”

“Phòng bí ẩn rốt cuộc là thế nào?”

“Quá thảm rồi ha ha......”

Quý Nặc đã quen với vận mệnh lên lên xuống xuống của chính mình, ngồi xổm xuống xin lỗi nhóc tỳ: "Xin lỗi Ngao Ngao nhé, chú rút được một căn nhà rách nát.”

Lục Ngạo Thiên từ lúc cậu rút thăm trở về đã vô cùng ghét bỏ, lúc này nghe vậy liếc xéo cậu một cái, ôm cánh tay xoay người rời đi, hừ cũng lười hừ một tiếng.

Quý Nặc sờ sờ mũi, xách hành lý của hai người đuổi theo cả đoàn, chuẩn bị đi xem căn phòng thần bí tối nay của bọn họ rốt cuộc hố người bao nhiêu.

Bởi vì tiểu viện bọn họ bắt đầu ghi hình chính là nhà trệt của nông gia, sau khi đứa nhỏ Duệ Duệ rút trúng vốn có hơi rầu rĩ không vui, vừa nghe cha mẹ nuôi nói bọn họ có thể trực tiếp nghỉ ngơi không cần đi nữa, trong lòng vui vẻ một chút.

Đứa nhỏ ngửa đầu nhìn về phía cha mẹ nuôi đã gần năm mươi tuổi, cẩn thận hỏi: "Cha mẹ thích ở nơi này sao?"

Vợ chồng nhà họ Phàn lập tức cười ôn hòa lên tiếng: "Đương nhiên thích rồi, cảm ơn Duệ Duệ đã rút thăm trúng nhà trệt.”

Ngoại trừ vợ chồng diễn viên gạo cội họ Phàn và con nuôi, đại bộ phận còn lại đi không đến năm trăm mét đã tới điểm dừng chân thứ hai - - khách sạn Ngọc Tuyền.

Khang Phỉ Nhi ôm con gái thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng tổ làm chương trình chiếu cố cô một mình chăm sóc con nên để trợ lý xách hành lý, nhưng dưới chân cô đi giày xăng đan tinh xảo, trong lòng ôm một quả bóng thịt nhỏ thật sự có hơi không chịu nổi.

Điều kiện của khách sạn ở hương trấn kém xa phòng bảo mẫu trong nhà cô, nhưng liếc mắt một cái coi như sạch sẽ gọn gàng, trong mắt cô đây tốt hơn nhiều so với nhà trệt của nhà họ Phàn, không cần xử lý dọn dẹp cũng có thể vào ở, chớ nói chi là so sánh với căn phòng thần bí lót đáy của Quý Nặc.

Một đường đi xuống, ngoại trừ nhân viên công tác cũng chỉ còn lại ba người nhà Ông Khải và "cha con" Quý Nặc.

Ông Khải luôn đảm đương vai trò điều hòa không khí của các chương trình giải trí lớn, đại đa số chương trình giải trí khác đều dễ dàng hơn một chút, dù sao chương trình chỉ cắt nối biên tập những đoạn đặc sắc nhất, nhưng loại chương trình phát sóng trực tiếp này lại rất khảo nghiệm năng lực của tổ giải trí.

Tuy rằng người chế tác cũng không yêu cầu hắn pha trò 24/24, nhưng vừa mới bắt đầu ghi hình cũng phải biểu hiện một chút.

Thấy trên đường càng đi đèn càng ít, Ông Khải cười hắc hắc: "Trời tối trăng cao thật thích hợp...

Người vợ Minh Ngọc liếc chồng một cái: "Đứng đắn một chút.”

Ông Khải "chậc" một tiếng: "Em nghĩ gì vậy? Anh nói là thích hợp kể chuyện ma.”

Đứa nhỏ Điềm Điềm trong lòng lập tức mặc kệ, che lỗ tai kêu: "Ai nha ba đáng ghét! Điềm Điềm không muốn nghe chuyện xưa quỷ quái đâu!”

Ông Khải đành ngượng ngùng quay sang cậu bé da đen Ngao Ngao gần như tàng hình trong bóng tối: "Bạn nhỏ, cháu có muốn nghe chuyện ma không?"

Mặt Ngao Ngao lạnh lùng, hoàn toàn không muốn để ý đến Ông Khải, trong đầu đều là rốt cuộc còn phải đi con đường rách nát này bao lâu.