Chương 9: Tên xấu xa!

Cuối tuần nhưng quần áo vẫn tiêu chuẩn tây trang+giày da, có lẽ là do hôm qua xứ lý một án tử suốt cả đêm, về nhà tắm rửa xong Thẩm Thanh mới cùng em trai và đồng nghiệp ra khỏi cửa.

Trần Thần xuống lầu mua cà phê, Thẩm Mặc cũng cùng đi xuống, Trần Thần cười cười:

“Đi nào em trai!”

Thẩm Mặc bình ổn hơi thở, nhịn xuống tâm tình muốn đánh nhau trước mặt Thẩm Thanh, cửa thang máy vừa đóng, hắn lập tức thay đổi sắc mặt, hắn có mang khẩu trang để camera thang máy không chụp được chính xác khuôn mặt hắn, vừa ra khỏi thang máy liền kéo lấy cổ áo Trần Thần đến một góc khuất.

Trần Thần còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nên chưa có chút phản kháng gì, đối phương ra tay vô cùng nhanh.

Được một lúc thì Thẩm Mặc thả lỏng lực tay, nếu không anh trai sẽ biết.

“Đừng tiếp cận Thẩm Thanh, anh không xứng!”

“Mới vài tuổi mà còn dính anh trai?”

Trần Thần thực sự có ý với Thẩm Thanh, đối phương luận về gia thế hay học thức đều xứng đôi với mình, lần trước đưa khi Thẩm Thanh về nhà, hắn đã cảm giác người em trai này có chút không thích mình, hôm nay gặp được liền biết.

“Anh nói gì?!”

Hắn túm chặt cổ Trần Thần rồi cho hắn một quyền, đối phương vẫn không ngừng cười nói:

“Ta nói, cậu ấy là anh trai cậu, sau này sẽ ở bên người khác, nam nhân, nữ nhân hoặc bất kỳ ai, không thể ở mãi bên cậu!”

Một quyền nữa dừng ngay bên cạnh đầu Trần Thần.

Vì sao không phải là hắn? Vì sao không thể là hắn? Đôi mắt đỏ lên, một cảm xúc không thể giải thích lan ra toàn thân.

Đẩy Trần Thần ra, ấn thang máy lên lầu, Trần Thần nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn, muốn đến được với Thẩm Thanh thì thu phục được đứa em trai này thật khó mà!

“Thẩm Mặc?”

Thẩm Thanh nhìn Thẩm Mặc vọt vào văn phòng mình, chạy vào phòng vệ sinh phía sau rồi khóa cửa lại, anh nhìn xung quanh, không thấy Trần Thần đâu, mà Thẩm Mặc trông có vẻ rất khó chịu.

Anh bước đến gõ gõ vào cánh cửa, đối phương không giống như xưa mở cửa ngay rồi làm nũng với mình, bên trong truyền ra tiếng nước chảy, lát sau liền biến mất, quá mức im lặng khiến Thẩm Mặc cảm thấy rất lạ.

Từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc chìa khoá dự phòng.

Đối diện chính là một gương mặt siêu cấp đáng thương, nước ướt tứ tung trên tóc nhỏ giọt xuống mặt, mái tóc ướt được vuốt ngược ra sau cộng thêm đôi mắt đỏ bừng như vừa khóc khiến cho anh cảm thấy bối rối.

Thấy Thẩm Thanh mở cửa ra, Thẩm Mặc liền dùng bàn tay che mặt.

Hắn ngồi dưới đất, trông vô cùng đáng thương, Thẩm Thanh đi tới ngồi xổm xuống, lấy bàn tay của hắn ra.

“Thẩm Mặc sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Anh lo lắng nên liên tục hỏi em trai đã gặp chuyện gì, không phải vừa rồi chỉ là ra ngoài mua cà phê sao? Sao bây giờ lại…?

Một thời gian sau Trần Thần mới xuất hiện, không mua cà phê, nhưng trong tay có thêm một bịch nước đá đắp lên mặt để tiêu sưng.

Nhìn thấy Thẩm Thanh đang quan tâm người làm chuyện xấu, hắn lên tiếng:

“Em trai cậu xuống tay cũng thật tàn nhẫn a!”

Thẩm Mặc lúc này mới mở miệng, giọng nói có vẻ run run:

“Anh ta nói anh không cần em, anh ta nói anh ta thích anh, anh ta còn đe doạ em cách xa anh ra huhu…”

Như một đứa trẻ yếu ớt uỷ khuất, Thẩm Thanh biết hắn từ nhỏ đến lớn đều không có cảm giác an toàn, đối diện với những chuyện phát sinh chỉ cảm thấy tự trách, anh nhìn về phía Trần Thần với một sắc mặt không tốt, Trần Thần hết nói nổi với anh em nhà này.

“Không phải, dù em ấy nói phần lớn đều không sai, nhưng có chút thêm mắm dặm muối a!”

“Em ấy vẫn còn là một đứa trẻ, mới chỉ học cấp ba thôi, cậu là người lớn rồi đấy, đừng so đo với em ấy!”

“Anh Thẩm…”

“Cậu đừng nói nữa, ra ngoài trước đi!”

Anh hạ lệnh đuổi khách, Trần Thần cuối cùng cũng tận mắt thấy, Thẩm Thanh cũng là một tên đệ khống!

Sau khi Trần Thần đi rồi, không khí áp lực mới tiêu tán phân nửa, Thẩm Thanh lúc này đúng dậy ôm lấy anh, giọng nói có chút nghẹn ngào:

“Vậy tương lai anh sẽ không ở cạnh em sao?”

“Sẽ không đâu!”

Anh sốt ruột giải thích, thực ra dù không có vụ của Trần Thần, Thẩm Thanh đời này cũng không có ý định sẽ kết hôn hoặc ở cạnh ai, với thân thể này mà nói, xuất hiện trước mặt người khác thật mất mặt mà, em trai đáng yêu nhà mình quả thực chính là thiên thần mà, không chỉ không ghét bỏ mình, mà còn chủ động giúp anh giải tỏa sinh lý.

Suy nghĩ của Thẩm Thanh thực đơn giản!

Thẩm Thanh thở dài: “Chỉ cần em không bỏ anh trước là được!”

“Anh đừng giao thiệp với tên đó nữa, tên xấu xa đó!”

Hắn vươn tay ôm lấy Thẩm Thanh, Trần Thần vừa nhớ tới một văn kiện, chuẩn bị cầm lại đây rồi đi, vừa vào cửa liền thấy được cảnh tượng đặc biệt, đối phương không kiêng nể gì đưa tay vuốt lưng Thẩm Thanh, nhìn Trần Thần mỉm cười cuồng vọng.