Chương 8:

Thẩm Thanh không cảm thấy như vậy, anh cảm thấy em trai mình có lẽ chỉ là cảm giác mới lạ cũng lần đầu khai trai, nói cho cùng, vẫn là bản thân anh dạy hư em ấy…

Em trai thật sự ra quá mãnh, thật không chịu nổi mà!

Ngày nghỉ hôm nay vậy là uổng phí, trong không khí tràn ngập tư vị khó nói.

Đè nén hứng khí bừng bừng của bản thân, hắn bế Thẩm Thanh bước vào phòng tắm, để anh trai ôm chặt chính mình, sau đó tách hai chân anh ra giúp moi bớt tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra.

“Liễu Nam nói sau khi làʍ t̠ìиɦ xong sẽ hôn hôn!”

Thẩm Thanh ngẫm nghĩ một hồi, rồi hướng một bên má hắn mà hôn lên, thấy đối phương vui vẻ lộ lúm đồng tiền, nhất thời cảm thời cảm thấy em mình thật đáng yêu.

Thẩm Thanh thực sự thích nhìn em trai cười, giống như em trai anh có một loại ma lực thu hút thần kỳ gì đó, chỉ cần mỉm cười một cái Thẩm Thanh đã muốn đặt cả thế giới trước mắt hắn.

Anh mỉm cười nhắm mắt thoả mãn ôm cổ hắn.

Nhưng ở nơi anh không thấy, hắn chưa bao giờ được yêu một người nào như thế.

Hắn mỉm cười đầy đáng sợ, vẫn nên ở lại cạnh tôi đi anh trai!

*** ***

Ánh Mặt Trời ấm áp chiếu lên hai người, rời giường kéo bức màn che khuất ánh Mặt Trời, hắn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt sạch sẽ rồi ngồi bên cạnh Thẩm Thanh nhìn chằm chằm anh.

Thẩm Thanh tối qua ngủ không đủ, cả người như rã rời ra, nơi nơi đều đau nhức, thấy hắn đến đỡ anh đứng dậy, Thẩm Thanh vừa tức lại vừa buồn cười.

Đưa tay ra vịn vào người hắn:

“Không ngờ em trai anh lại lợi hại đến vậy nha!”

Đối phương uỷ khuất nhíu mi:

“Anh muốn có thêm lần sau à?”

“Chuyện này để sau đi!”

Anh định rời giường đi khỏi, nhưng vẫn không nhịn được mà dừng lại an ủi chú cún nhỏ,dù sao em ấy cũng không sai gì cả.

“Lại đỡ anh đi, không thì không có lần sau đâu!”

Thẩm Thanh hôm nay nghỉ ngơi cả ngày, không mặc tây trang như thường ngày mà bận lên bộ đồ thể dục rộng thùng thình, ăn uống xong đứng bên cạnh người trẻ tuổi thoạt nhìn không chút khác biệt gì, nhìn Thẩm Thanh càng lúc càng giống em trai mình.

Mỗi khi chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Thanh lại theo thói quen sờ sờ đầu em trai, sau đó mang theo chú cún đáng yêu nhà mình ra cửa.

Hắn đặt balo lên đùi, khó có một lần đi theo anh trai đến công ty anh, hắn hưng phấn ngồi trên ghế phụ trông đợi anh trai lên xe, thế nên Thẩm Thanh vừa ngồi xuống đã bị hoà tan:

“Em trai nhà ta đây sao, thật đáng yêu mà!”

Thẩm Thanh hào hứng giới thiệu đồng nghiệp của anh, hắn đang vui vẻ liền thuận miệng gọi Thần ca, người này chính là người lần trước đã đưa anh trai về, luật sư Trần Thần.