Chương 6: Tỉnh lại

Chương 6: Tỉnh lại

Khi còn nhỏ, Thẩm Mặc đã từng xem một chương trình rất nổi tiếng có tên Thế giới động vật, liệu một con hổ có thả con mồi sau khi bắt được không?

Hiển nhiên, câu trả lời là không, hắn lơ đãng ôm Thẩm Thanh, hai tay càng siết chặt hơn, Thẩm Thanh không khỏi hít một hơi thật sâu, cuối cùng không đành lòng mở đôi mắt mờ mịt ra, ánh sáng khiến anh khó chịu, cúi đầu như muốn vùi mình vào l*иg ngực Thẩm Mặc, cằm chạm vào xương quai xanh của hắn.

"Mặc Mặc..."

Lúc này Thẩm Mặc mới cười, chính là như vậy, dù có uống say cũng phải nhớ rằng người đàn ông trước mặt anh tên Thẩm Mặc.

Tay hắn nán lại trên lưng Thẩm Thanh: “Anh, anh chạy không thoát đâu.”

Ngôn ngữ của tình yêu, bằng chứng của tình yêu, đó là trong mắt tôi, trong trái tim tôi, duy nhất chỉ có mình em, tất cả đều là em.

Hãy là bông hồng của tôi kể từ bây giờ, anh nhé.

----

Thẩm Thanh ngày hôm sau tỉnh dậy trong vòng tay Thẩm Mặc, tư thế này khiến anh có chút xấu hổ, cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của Thẩm Mặc ôm lấy anh, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, Thẩm Thanh đẩy hắn ra muốn đứng dậy, nhưng vừa đặt chân xuống đất liền rên một tiếng.

“Có đau không?” Thẩm Mặc vội quay người nắm tay ai đó giữ lại:

“Anh không sao.”

Thẩm Thanh cố gắng hết sức đứng dậy rời khỏi giường, giả vờ không quan tâm, đi đến tủ quần áo chọn bộ quần áo muốn mặc hôm nay, anh tự hỏi chính mình có phải đang suy nghĩ nhiều quá không, nhưng chân anh lại yếu đến mức không thể chịu đựng nổi, vừa đứng dậy đã run rẩy và ngã vào vòng tay của Thẩm Mặc.

"Ừm... Mặc Mặc...Thật khó chịu."

Anh không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra tối qua, cũng không thể diễn tả được cảm giác đó, cảm giác cơ thể mình có chỗ nào đó không ổn.

“Anh đêm qua say rượu, được người đàn ông nào đó đưa về nhà!”

Thẩm Mặc cố ý nhấn mạnh từ “người đàn ông” rồi ngoan ngoãn đặt Thẩm Thanh lên giường, sau đó quay người sắp xếp bài tập, ngoài miệng lên án không ngừng:

” Anh say rượu liên tục gọi tên em, còn nhất quyết bắt em cắm vào..."

Thẩm Mặc có vẻ vô cùng đau khổ: “Anh cứ nói bên trong ngứa ngáy muốn em đưa tay vào sờ vào.”

Mình đã làm gì thế này? kéo chăn bông đắp lên người, ngượng ngùng nhìn em trai, Thẩm Mặc thở dài: "Em xin phép cho anh nghỉ phép rồi. Anh ở nhà, nghỉ ngơi đi."

Thẩm Mặc lại lẩm bẩm: “Em cũng mua bánh cho anh, tối qua anh không về ăn, lại cùng đi uống rượu với người khác.”

Một dao lại một dao liên tiếp đâm vào người Thẩm Thanh, làm anh cảm thấy vô cùng áy náy, đứng dậy nắm lấy tay áo đồng phục của Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc thiếu chút nữa cười tiếng nhưng vẫn đau khổ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh.

Chăn bông tuột khỏi người, lộ ra bộ quần áo Thẩm Thanh mặc tối qua, anh quỳ trên giường, khiến yết hầu Thẩm Mặc vô tình lăn lộn một chút.

"Anh xin lỗi Mặc Mặc, về sau anh đi đâu cũng sẽ nói cho em biết, được không? Không để Mặc Mặc ủy khuất đợi như hôm qua nữa."

“Anh say rượu nhỡ đi về có nguy hiểm gì thì sao?” Thẩm Mặc lúc này mới đem suy nghĩ của mình nói ra: “Sau này em sẽ đi cùng anh đến những nơi như thế này.”

Thẩm Thanh cười nhéo nhéo cánh tay của Thẩm Mặc, bắt tri bất giác đứa em trai bên cạnh anh đã trưởng thành như vậy rồi, anh cố ý kéo khóa kéo cho Thẩm Mặc, sau đó vỗ nhẹ vào tóc mái của hắn, “Được rồi, em đi học đi, về sau Mặc Mặc bảo vệ anh, được chứ?"

Thẩm Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười, Thẩm Mặc khắc chế không được ánh mắt của chính mình nhìn anh, chỉ có thể lui về phía sau một bước nói vâng, sau đó cầm cặp sách chuẩn bị đi học.

Sau khi quay người đi ra cửa, vết đỏ trong mắt hắn rốt cuộc cũng không thể che giấu được nữa, nụ cười dần trở nên táo bạo: “Được rồi, em sẽ vĩnh viễn bảo vệ anh.”

Một ngày đi học đối với Thẩm Mặc giống như trò chơi trẻ con, tan học hắn xách cặp chuẩn bị về nhà, Thẩm Thanh nói buổi tối sẽ tự tay vào bếp nấu cho hắn một bài ăn ngon, đang vội quay về ăn cơm thì bị ngăn lại trong con hẻm gần cổng trường.

Tên cầm đầu mặt có vết sẹo trông không dễ đối phó chút nào, cười khẩy: "Này nhóc, mày là đứa bắt nạt Ngô Ni à?"

Thẩm Mặc cau mày: “Cút đi.” Nói xong nghiêng người muốn bước đi.

Hắn đang vội về nhà ăn tối, không muốn để ý đến bọn họ, đối phương thấy vậy liền tức tối định ra tay thì nghe thấy tiếng của ai đấy: "Vương Nhược, anh đã bị thôi học rồi, nếu còn tiếp tục gây chuyện ở trường như vậy tôi sẽ báo cảnh sát."

"Mẹ nó." Khuôn mặt đầy sẹo nhìn chằm chằm vào thiếu niên đeo băng đỏ đối diện, nhổ nước bọt rồi bỏ đi.

Thẩm Mặc đối với người vừa lên tiếng khá là ấn tượng, người này là đại diện học sinh năm nào, gật đầu cảm ơn, nhấc cặp sách chuẩn bị rời đi thì bị thiếu niên ngăn lại: "Bạn học Thẩm Mặc!"

Vì lịch sự, Thẩm Mặc dừng lại, quay lại nhìn cậu ta, trông có vẻ cao ngang với anh trai mình, tóc ngắn và đeo kính, cậu ta bước tới, cố gắng hết sức nhón chân nhặt những chiếc lá trên đầu Thẩm Mặc, mỉm cười lắc chúng.

“Tôi tên Tôn Giai Giai.”

“Thẩm Mặc.”

Lần này Tôn Giai Giai không ngăn cản Thẩm Mặc đang vội vã mà lặng lẽ đặt những chiếc lá trên tay vào cuốn sách yêu thích của mình, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên điện thoại và mỉm cười đến tận mang tai.

..

Sau bữa tối, Thẩm Mặc đưa ra đề nghị muốn làm cho anh thoải mái.

Thẩm Thanh ngồi trên giường, quay lưng về phía hắn, sau đó cởϊ qυầи dựa vào người hắn , Thẩm Thanh ngoan ngoãn nhìn Thẩm Mặc vui sướиɠ.

Thẩm Mặc vẫn ngoan ngoãn vuốt ve lỗ hoa của Thẩm Thanh như thường lệ, khiến anh phải động lòng hét lên liên tục, hắn hỏi anh: “Anh ơi, anh có thấy bên trong ngứa không?”

Không nói còn không thấy như vậy, vừa nói liền thực sự rất ngứa, ngón tay của Thẩm Mặc vừa lướt qua hoa huyệt, đối phương liền co rút lại, như muốn hoan nghênh hắn tiến vào: “Vậy em có thể vào không? Anh trai?"

Có thể chứ? Thẩm Thanh hơi há miệng tự hỏi, dường như mối quan hệ này đã vượt quá tầm kiểm soát trong tưởng tượng của anh. Em trai lớn lên ưu tú như vậy lại bị chính mình dạy hư.

Thẩm Thanh có chút thất thần nhớ tới cái bánh kem trong tủ lạnh, hoa hồng kia, chính là của anh sao.