Chương 5: Say rượu, ngón tay đi vào (Tiếp)

Chương 5: Say rượu, ngón tay đi vào

Học sinh trung học phổ thông ở thành phố C không được chia lớp theo điểm, vì vậy Lưu Nam, học sinh có kết quả học tập trung bình, vẫn ngồi cùng bàn với Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc bây giờ cao ráo, đẹp trai, đương nhiên cũng có rất nhiều nữ sinh sẽ viết thư cho Lưu Nam nhờ cậu ta giúp truyền lại.

Hôm nay là ngày lễ tình nhân, Lưu Nam ăn một đống sô cô la trên bàn của Thẩm Mặc, bắt chéo chân, đá người đang ngủ say trên bàn:

“Hôm nay là lễ tình nhân, mày không vui sao? Mỹ nhân của trường đều tặng quà cho mày đấy, thật ghen tị quá đi.”

Bị quấy rầy, Thẩm Mặc mơ hồ chớp chớp mắt ngồi dậy, gật đầu nói: "Không có hứng thú."

Hắn chỉ muốn nhanh tan học chơi với âʍ ɦộ của anh trai mình.

Hoa khôi của trường thấy Thẩm Mặc không đυ.ng vào quà của mình cũng không tức giận, lại tới nữa, đưa hộp sô-cô-la mới cho Thẩm Mặc, cố ý lớn tiếng hỏi hắn: “Thẩm Mặc, cậu có muốn cùng tôi..."

“Không muốn.”

Người tình trong mộng của bao nhiêu nam sinh trong trường lại bị người tình trong mộng của toàn bộ nữ sinh trong trường từ chối, cốt truyện này hoàn toàn khác so với những gì mọi người tưởng tưởng! Liệu còn có sự kết hợp nào hoàn hảo hơn thế này?

Tất nhiên là có, anh trai hắn vừa xinh đẹp, dịu dàng lại còn quan tâm đến hắn, hơn hẳn người trước mắt này.

Thẩm Mặc hoàn toàn không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào, hoa khôi tức giận ở trước mặt hắn khóc,khiến một số nam sinh muốn thể hiện trước mặt hoa khôi liền tiến tới gây rắc rối cho hắn.

Hoa khôi nắm lấy tay áo đồng phục học sinh của Thẩm Mặc. Đây là ngày hôm qua Thẩm Thanh tự tay gấp quần áo cho hắn, còn ra hiệu với ống tay áo nói:

"Mặc Mặc, tay áo dài quá!"

Thẩm Mặc dùng hết sức hất tay cô hoa khôi của trường ra, cô ta vừa khóc vừa nói: "Anh có thể làm ơn đừng làm tôi xấu hổ như thế này được không?"

"Không thể." Thẩm Mặc khó chịu, đứng dậy đổi chỗ với Lưu Nam, Lưu Nam vội vàng lấy khăn giấy muốn lau nước mắt cho cô ta, nhưng đối phương lại giậm chân, tức giận bỏ đi.

Lưu Nam khó hiểu: "Không phải nha, Ngô Ni đáng yêu như vậy, ai có thể so sánh được."

"Có thể so sánh được, người tao thích còn xinh đẹp hơn cô ta, đối xử với tao còn tốt hơn cô ta nữa." Thẩm Mặc ấu trĩ nói với Lưu Nam, mặc dù vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ, nhưng vẫn nghe ra sự quan tâm trong đấy.

Bỏ qua những lời dò hỏi của Lưu Nam trong suốt buổi học, vừa tan học Thẩm Mặc đã xách cặp lên bỏ đi, Lưu Nam nhìn tấm lưng đẹp trai của hắn vỗ tay tán thưởng, không hổ là đại ca của cậu ta.

Thẩm Mặc đến một tiệm bánh, chọn rất lâu mới ưng ý một chiếc bánh nhỏ tinh xảo, đế bánh màu đen hiếm có được phủ một lớp kem trắng, ở giữa có trang trí hoa hồng vàng đơn độc, đó là chiếc bánh giới hạn của cửa hàng ngày hôm nay.

Thẩm Mặc cực kỳ thích, mua một chiếc cất vào tủ lạnh ở nhà sâu đó mới ngồi vào bàn ăn đợi anh trai về.

Tám rưỡi, dì giúp việc đã về nhà, Thẩm Mặc không nhịn được mở tủ lạnh ra kiểm tra tình trạng bánh kem trong tủ lạnh vẫn còn nguyên vẹn, hắn do dự nhưng vẫn ngồi xuống bàn ăn.

Mười giờ, chuông cửa vang lên, Thẩm Mặc tâm tình nghi hoặc đi tới cửa, anh trai không gõ cửa, qua camera giám sát, hắn nhìn thấy ngoài cửa có một người đàn ông trưởng thành đang ôm anh trai mình vào lòng.

Thẩm Mặc mở cửa kéo Thẩm Thanh lại, ngửi thấy mùi bạc hà dễ chịu, Thẩm Thanh yên tâm lẩm bẩm: “Là Mặc Mặc.”

Thẩm Mặc làm mặt lạnh lùng nói lời cảm ơn với người đàn ông, sau khi đóng cửa lại bế Thẩm Thanh đưa vào phòng ngủ, anh nhận thấy Mặc Mặc không đưa mình vào phòng tắm, anh không vui vỗ vai Thẩm Mặc: "Mặc Mặc, đi tắm đã, người anh hôi quá."

Hắn kiểm tra thân thể Thẩm Thanh, xác nhận nam nhân vừa rồi chỉ là đưa anh về nhà, sau đó ngửi ngửi vị trí hoa huyệt, buồn cười nhìn Thẩm Thanh: “Không có hôi, thơm quá.”

Thẩm Mặc mạnh dạn vươn ngón tay ra, lẩm bẩm: “Anh hôm nay không có cho em chơi với âʍ ɦộ, còn ra ngoài uống rượu.”

Đối phương uống quá nhiều, nghe được giọng nói bất bình của Thẩm Mặc, anh không khỏi dang rộng chân ra một chút: "Cho em sờ một chút, Mặc Mặc làm anh thoải mái nha."

Thẩm Mặc trêu chọc vị trí âʍ ѵậŧ, trong lúc đối phương đang mê man, hắn đưa một phần nhỏ ngón tay của mình vào, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự co bóp của huyệt đạo, hưng phấn mà ra vào, chứ không phải đứa em ngu ngốc không biết gì hồi trước nữa.

Thẩm Mặc cho một ngón tay vào, ngón tay nhẹ nhàng uốn cong rồi nhấc lên, quả nhiên, đối phương hét lớn: “Tê quá…Ha.. đừng ấn vào, khó chịu, khó chịu quá… "

"Em thấy anh rất thoải mái mà, có thể sờ nữa không?" Hắn dỗ dành, đưa tay ra vào trong lỗ, đưa ngón thứ hai vào mạnh hơn nữa: "Anh thật lợi hại, có muốn thử nuốt cái này xuống hay không?"

Thẩm Mặc nắm lấy tay Thẩm Thanh, sờ vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của chính mình, hưng phấn đâm vào người anh, Thẩm Thanh có chút sợ hãi thu tay lại: “Anh không ăn được.”

Thẩm Mặc gật đầu, không muốn lợi dụng người khác không tỉnh táo, hắn phải để Thẩm Thanh nhìn rõ người đang đυ. mình là ai.

Thẩm Mặc đẩy ngón tay của hướng lên trên, dùng lòng bàn tay xoa xoa âʍ ѵậŧ, đối phương nào đã từng bị đối xử như vậy, khóc lóc bắn tung tóe khắp sàn nhà. Thẩm Mặc cười, nhìn anh trai bị chính mình làm cho cao trào.