Chương 21: Kích thứ bảy
Ngã Thị Thùy quả thật bực tức vì lúc này Phương Chấn Mi lại sử dụng “Thiết Bản Kiều” nguy hiểm, cho dù phải tiếp kích thứ sáu, cũng tốt hơn gấp trăm lần so với đỡ kích thứ bảy của Tăng Bạch Thủy.
Ngã Thị Thùy thật sự khó hiểu vì sao Phương Chấn Mi lại liên tục phạm sai lầm.
Tăng Bạch Thủy vừa chạm đất, tranh thủ mỗi cơ hội, vừa thấy Phương Chấn Mi ở trước mặt, lập tức phát ra “Đại Mạc thần chưởng”.
Mà Phương Chấn Mi vừa đáp xuống đất lập tức thi triển “Thiết Bản Kiều”, giống như đoán được bước tiếp theo của Tăng Bạch Thủy, lướt sát qua dưới chưởng đối phương.
Nếu lúc này Tăng Bạch Thủy xuất thủ, bất kỳ một kích nào cũng có thể đánh ngã Phương Chấn Mi.
Với loại người như Tăng Bạch Thủy, sao có thể không ra tay?
Nhưng Tăng Bạch Thủy lại không ra tay.
Sau khi Tăng Bạch Thủy đánh ra một chưởng, bỗng nhiên ngẩn người.
Trong lúc ngơ ngẩn này, Phương Chấn Mi đột ngột thẳng người, dùng thế “Lý Ngư Đả Đĩnh” (cá chép bung mình) nhảy lên, bay qua đầu Tăng Bạch Thủy, áo trắng lóe lên, bàn tay trong nháy mắt ấn vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Tăng Bạch Thủy, sau đó phi thân bồng bềnh đáp xuống sau người đối phương.
Huyệt Bách Hội là một trong tám tử huyệt của con người, trúng phải một kích nhẹ nhàng không chết cũng bị thương, huống hồ là một cái nhấn của Phương Chấn Mi?
Từ khi Phương Chấn Mi và Tăng Bạch Thủy giao thủ đến giờ, Tăng Bạch Thủy tấn công sáu chiêu, Phương Chấn Mi cũng né tránh sáu lần, chỉ đánh trả một kích đã trúng mục tiêu.
Đây là võ công bậc nào!
Nhưng Tăng Bạch Thủy lại không ngã xuống.
Không ai có thể chịu được một kích vào huyệt Bách Hội của Phương Chấn Mi, trừ khi lúc xuất thủ Phương Chấn Mi căn bản không vận lực.
Tăng Bạch Thủy vẫn sừng sững bất động, nhưng không quay đầu lại.
Bóng lưng Tăng Bạch Thủy đột nhiên giống như già yếu, suy sụp, thậm chí không còn sinh cơ nữa.
Bởi vì hắn đã thua.
Anh hùng cũng có lúc chán nản.
Tăng Bạch Thủy không nhúc nhích, không quay đầu, chỉ bình tĩnh lạnh nhạt nói:
- Ngươi thắng rồi.
Phương Chấn Mi đứng sau hắn, áo trắng phất phơ, nói:
- Ông cũng không bại, có thể tái chiến.
Tăng Bạch Thủy bỗng tức giận nói:
- Im miệng, ngươi ra tay lưu tình, không hề vận lực, dám khinh ta không biết?
Tiếng quát này vẫn uy vũ bức người, sau đó lại trầm mặc, cuối cùng nói:
- Ngươi làm sao biết ta không có Trường Tiếu kích thứ bảy?
Phương Chấn Mi hờ hững nói:
- Tại hạ không dám khẳng định bang chủ không có kích thứ bảy, chỉ mạo hiểm thử một lần mà thôi.
Lời này khiến Ngã Thị Thùy, Quách Ngạo Bạch thậm chí Tăng Đan Phượng đều kinh hãi. “Trường Tiếu thất kích” uy chấn thiên hạ của Tăng Bạch Thủy, lại không có kích thứ bảy uy lực mạnh nhất?
Tay áo Tăng Bạch Thủy rung lên, hiển nhiên trong lòng vẫn rất kích động, nói:
- Ngươi nói tiếp đi!
Phương Chấn Mi nói:
- Ba ngày trước lúc tại hạ giao chiến với Sơn Đông Hoắc Vô Dụng, từng đề cập đến “Trường Tiếu thất kích” của bang chủ là do Thiếu Lâm cao tăng Vô Danh lão tăng truyền thụ. Khi đó trong lòng tại hạ có suy nghĩ, Vô Danh lão tăng và Đại Thạch thiền sư của Thiếu Lâm là tri giao, mà sau khi Đại Thạch thiền sư đánh bại ba vị lạt ma Tây Tạng, một vị lạt ma trong đó đã đi vào chùa Thiếu Lâm, trở thành tri giao của Đại Thạch thiền sư. Tại hạ suy đoán, Vô Danh lão tăng nhất định biết “Đại Thạch thần công” và “Tử Kim Thủ”. Còn thân phận của Vô Danh lão tăng có lẽ không dưới chưởng môn phái Thiếu lâm, có khả năng từng tu luyện “Đạt Ma thần quyền”. Mà năm đó Tam đại hiệp sáng tạo ra “Trường Thiên thần chỉ” và “Đại Mạc thần chưởng”, Vô Danh lão tăng đã là một trong bảy đại cao thủ, cũng từng đi đến đại mạc, cho nên có thể am hiểu hai môn võ công này. Còn về “Đông Hải Thủy Vân Tụ"”, chính là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, mỗi cao tăng đều khổ tu một môn tuyệt kỹ Thiếu Lâm, Vô Danh lão tăng tu luyện chính là môn này. Sáu môn võ công này bao gồm “Tử Kim Thủ”, “Đông Hải Thủy Vân Tụ”, “Đại Mạc thần chưởng”, “Trường Thiên thần chỉ”, “Đạt Ma thần quyền”, “Đại Thạch thần công”, được chưởng môn phái Thiếu lâm gọi đùa là “Vô Danh lục kỹ”, bởi vì tuyệt kỹ tuy nổi danh, nhưng người lại vô danh.
Phương Chấn Mi nói về Vô Danh lão tăng của Thiếu Lâm lại thuộc như lòng bàn tay, khiến đám người Ngã Thị Thùy cũng phải líu lưỡi, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra hai chuyện này liên quan gì đến nhau.
Phương Chấn Mi cười một tiếng lại nói:
- Nhưng Tăng bang chủ làm đệ tử của Vô Danh lão tăng, học được lục kỹ, sau đó gϊếŧ y, lập tức tuyên bố thiên hạ tuyệt kỹ của mình là “Trường Tiếu thất kích”. Tại hạ đã điều tra về Vô Danh lão tăng, nhưng chỉ thấy có lục kỹ, sao lại biến thành thất kích? Chẳng lẽ Tăng bang chủ lưu lại hậu chiêu, sợ có người chống được lục kích, cho nên tuyên bố còn có một kích, như vậy thiên hạ ai dám tranh phong?
Tăng Bạch Thủy hừ một tiếng, xem như trả lời.
Phương Chấn Mi tiếp tục nói:
- Nhưng tại hạ cũng không dám khẳng định, cho nên mới không nói với Tư Đồ trang chủ, sợ làm hại y, không ngờ... Ài, Tăng bang chủ, trong trận chiến giữa ông và Tư Đồ trang chủ, tại hạ đã nhìn ra. Ông thà rằng mạo hiểm dùng Trường Tiếu kích thứ sáu tấn công Tư Đồ trang chủ, lại không chịu dùng kích thứ sáu ngăn cản kiếm thứ tư của Tư Đồ trang chủ, sau đó dùng kích thứ bảy gϊếŧ y. Chuyện này khiến tại hạ suy nghĩ, Trường Tiếu kích thứ bảy có thể không tồn tại. Nếu không với sự cẩn thận của bang chủ, chắc chắn không đến mức mạo hiểm như vậy.
Tăng Bạch Thủy lạnh lùng nói:
- Do đó ngươi khẳng định ta không có kích thứ bảy?
Phương Chấn Mi nói:
- Tăng bang chủ, nếu không có những lời ông nói trước khi chúng ta giao chiến, có lẽ tại hạ vẫn không thể khẳng định. Thứ nhất ông sợ tại hạ quan sát ông và Tư Đồ trang chủ chiến đấu, trở về ngẫm nghĩ sẽ có phát giác, cho nên chủ trương lập tức tử chiến một trận. Thứ hai, ông đặc biệt cảnh cáo tại hạ cẩn thận kích thứ bảy của ông, ý đồ khiến tại hạ e ngại kích thứ bảy. Nhưng bang chủ đã biết “Trường Tiếu thất kích” kích sau mạnh hơn kích trước, tại hạ sao lại không biết? Cho nên bang chủ nhắc nhở như vậy lại khá kỳ lạ. Thứ ba, bang chủ đột nhiên dùng “Tử Kim Thủ” tập kích, so với trước đó cảnh cáo tại hạ cẩn thận kích thứ bảy lại có mâu thuẫn, đã cư xử như anh hùng, sao lại bất ngờ ám toán? Đây chẳng phải là có bí ẩn bên trong?
Tăng Bạch Thủy cũng không lên tiếng.
Con người vốn là như vậy, yêu một người, luôn giả vờ như không hề quan tâm; sau khi trộm tiền, luôn nói mình có ít tiền dành dụm... đây đều là tâm lý “giấu đầu lòi đuôi”.
Ngay cả trí giả như Tăng Bạch Thủy cũng không ngoại lệ.
Phương Chấn Mi khoanh tay nói:
- Cho nên tại hạ mạo hiểm suy đoán, bang chủ cũng không có kích thứ bảy, bởi vì người khác cảm thấy không tiếp được thất kích của ông, cho nên chỉ lựa chọn đón đỡ hoặc tấn công. Nhưng lại có võ công nào nhanh hơn được, tàn nhẫn hơn được, mạnh hơn được “Trường Tiếu lục kích”? Cứ như vậy, tất cả người giao thủ với ông đều bị thua thiệt, trúng kế.
Lần này ngay cả Ngã Thị Thùy cũng xấu hổ cúi đầu, trong lòng thầm kêu may mắn, nếu mình giao thủ với Tăng Bạch Thủy nhất định sẽ rơi vào cái bẫy của đối phương.
Phương Chấn Mi vẫn không nhanh không chậm nói:
- Do đó tại hạ quyết định, không ngừng né tránh để cho bang chủ đánh ra sáu kích. Sau khi sáu kích của bang chủ chấm dứt, muốn thi triển lần nữa tất nhiên sẽ hơi khựng lại, trong khoảnh khắc đó sẽ không giao phong chính diện, tại hạ mới thừa dịp phản kích, chẳng phải là chiếm được lợi thế?
Tăng Bạch Thủy vẫn đứng đó, nhìn hai chân của mình, giống như đang suy nghĩ điều gì, tấm lưng dường như cong xuống.
Phương Chấn Mi nói:
- Tăng bang chủ, chuyện cũ đã qua, hiện giờ trang chủ Thí Kiếm sơn trang đã mất, bang chủ càng nên lấy công chuộc tội, chủ trì chính nghĩa cho giang hồ...
Tăng Bạch Thủy đột nhiên trầm giọng cắt lời Phương Chấn Mi:
- Phượng nhi!
Tăng Đan Phượng cảm kích nhìn Phương Chấn Mi, thật sự biết ơn Phương Chấn Mi đã không gϊếŧ Tăng Bạch Thủy. Nàng đi đến chỗ Tăng Bạch Thủy, kêu lên:
- Cha!
Giọng nói của Tăng Bạch Thủy có vẻ bình tĩnh già nua:
- Trường Tiếu bang đã bị hủy, cha đã thất bại. Bình sinh cha làm ác vô số, nhưng không cho là sai. Người sống trên đời ngắn ngủi mấy chục năm, vì cầu công danh, vì thành chí lớn, không từ thủ đoạn cũng là chuyện đương nhiên. Cha đã thất bại, cũng không mặt dày nhận ơn của người khác, tham sống sợ chết. Cho dù ta hối lỗi sửa sai, trong thiên hạ những người bị ta làm hại cũng chưa chắc giống như Phương công tử, tha cho ta một con đường sống. Việc đã đến nước này, còn gì để nói nữa? Điều duy nhất cha không yên tâm, đó là sau khi mẹ con mất, cha vẫn không chăm sóc con thật tốt, bây giờ càng không thể chiếu cố con được nữa...
Nhất thời lại không nói tiếp được.
Tăng Đan Phượng không hiểu nói:
- Cha...
Tăng Bạch Thủy nghiêm trang khoát tay, chậm rãi nói:
- Con không cần khuyên cha, cha đã thất bại, mặt mũi nào lại sống tạm bợ?
Liền xoay người vái chào Phương Chấn Mi, nói:
- Đây xem như cảm ơn vì ngươi không gϊếŧ, để cho ta tự kết thúc.
Lại quay sang Tăng Đan Phượng nói từng chữ từng câu:
- Bảo khố của Trường Tiếu bang có thể cung cấp cho con cả đời, con phải không ngừng cố gắng, mới có thể lấy lại uy danh cho Tăng gia...
Đột nhiên cười lớn một trận, nhanh chóng lướt ngược về phía vách núi.
Tăng Đan Phượng kêu lên:
- Cha...
Tăng Bạch Thủy lướt ngược rất nhanh. Phương Chấn Mi, Ngã Thị Thùy, Quách Ngạo Bạch đều phát giác lời nói của Tăng Bạch Thủy không thích hợp, đã tăng cường phòng bị, vừa thấy Tăng Bạch Thủy muốn tự sát, lập tức nhảy lên.
Trong tiếng cười lớn, Tăng Bạch Thủy tiện tay đánh ra hai chưởng.
Hai chưởng đánh vào Phương Chấn Mi và Ngã Thị Thùy.
Ngã Thị Thùy đỡ một chưởng, thân pháp bị cản trở, lập tức ngừng lại.
Phương Chấn Mi nhảy vọt lên, tránh khỏi một chưởng, chỉ chậm một chút, đã lao về phía Tăng Bạch Thủy, đưa tay chụp lấy.
Quách Ngạo Bạch cũng đã xông đến gần.
Nhưng tất cả đã muộn.
Tăng Bạch Thủy đã lật người rơi xuống vách núi.
Áo trắng tung tay, Phương Chấn Mi chỉ chụp được một mảnh áo rách trên vai Tăng Bạch Thủy.
Quách Ngạo Bạch vội kêu lên:
- Tuyệt đối không được...
Nhưng đã không thể cứu vãn, mắt thấy thân hình Tăng Bạch Thủy dần dần thu nhỏ lại, áo trắng biến mất trong khe núi mờ mịt.
Phương Chấn Mi nắm một mảnh áo, ngẩng đầu nhìn trời, đứng trước dốc núi, gió nổi lên, tay áo động, ngơ ngác đứng yên không nói gì.
Giang sơn như vẽ, một thời bao nhiêu hào kiệt...
Sóng cuốn trôi hết anh hùng phong lưu thiên cổ, đá nhọn chọc trời, sóng lớn vỗ bờ, cuốn lên ngàn đống tuyết...