Chương 17: Ám khí thần bí
Khuôn mặt này xa lạ, lãnh khốc, trẻ tuổi, nhưng tràn đầy kiên nhẫn, cơ trí, ngoan cường, thoạt nhìn có vẻ vô tình, nhưng lại thấp thoáng có thiện ý.
Hiện giờ gương mặt này đang nhìn chăm chú vào hắn, giống như nhìn một con rắn độc.
Tăng Bạch Thủy không biết thanh niên này.
Người trẻ tuổi này mặc y phục màu đen, không hề báo trước, đột nhiên giơ tay lên.
Lúc Tăng Bạch Thủy gạt cỏ tranh ra, nhìn thấy người nọ liền sững sốt, lại thấy người trẻ tuổi kia vung tay lên, thình lình có mấy trăm ám khí giống như những con ruồi đầu vàng, phát ra tiếng “ong ong”, từ bốn phương tám hướng bắn nhanh đến.
Thanh niên kia đứng trước mặt phát ra ám khí, nhưng ám khí lại có thể từ bốn bề đánh tới. Trong số hảo thủ ám khí trên giang hồ, người có bản lĩnh phóng ám khí như vậy, e rằng chỉ có “Đường Môn Độc Thủ” Đường lão thái thái được xem là công phu ám khí đứng hàng thứ nhất.
Tăng Bạch Thủy ngẩn ra.
Ám khí đã như chớp đánh tới.
Nếu Tăng Bạch Thủy lách về bên trái, những con ruồi đầu vàng bên trái sẽ đâm vào chính diện; nếu tránh về bên phải, cũng sẽ bị những con ruồi đầu vàng bên phải bắn vào giữa người; nếu lui về phía sau, ám khí phía sau sẽ lập tức trúng đích; thậm chí nếu tiến lên phía trước, những con ruồi đầu vàng phía trước cũng sẽ không đánh trật; cho dù cúi người nằm tránh, vô số con ruồi đầu vàng cũng sẽ ép xuống, lập tức biến thành trăm ngàn vết thương.
Dưới tình hình này, nếu đổi thành bất cứ người nào khác, có lẽ đều không tránh được.
Nhưng hắn lại gặp phải bang chủ của thiên hạ đệ nhất bang Trường Tiếu bang, Tăng Bạch Thủy.
Tăng Bạch Thủy vừa kinh vừa giận, nhưng vẫn ung dung điềm tĩnh, tay áo trắng cuốn một cái, thi triển thức thứ nhất trong “Trường Tiếu Thất Kích” là “Đông Hải Thủy Vân Tụ”.
Trong thiên hạ, bất luận là ai, có thể ép Tăng Bạch Thủy sử dụng bất kỳ một thức nào trong “Trường Tiếu Lục Kích”, đều là hảo thủ đỉnh cao trong võ lâm. Nhưng lần này Tăng Bạch Thủy thi triển ra “Đông Hải Thủy Vân Tụ” chỉ dùng để phòng thủ, đây quả thật là chuyện chưa từng có. Càng khó tin là Tăng Bạch Thủy chưa từng nghe nói trên giang hồ có một vị cao thủ sử dụng ám khí như vậy, hơn nữa còn là thiếu niên.
Ám khí đầy trời lóe lên rồi biến mất, hoàn toàn bị thu vào trong tay áo Tăng Bạch Thủy.
Trăng sáng trên không, người nọ một kích không trúng, lại lắc mình biến mất.
Tất cả lại trở về yên lặng.
Trong lòng Tăng Bạch Thủy dâng lên một luồng khí lạnh, rũ tay áo một cái, phát ra vô số tiếng “tinh tinh tinh tinh”, những con ruồi đầu vàng kia đều rơi xuống đất. Hóa ra mỗi con đều là ruồi sống, trên đầu bị người ta gắn móc câu sắc bén, lúc này đã hoàn toàn bị nội lực của Tăng Bạch Thủy đánh chết.
Ngay cả Tăng Bạch Thủy cũng chưa từng nghe nói trên giang hồ có người sử dụng ám khí như vậy.
Cỏ tranh cao quá đầu người. Tăng Bạch Thủy lập tức ngồi xổm, nhấp nhô lên xuống, giống như thỏ nhảy ưng rơi, đã đi ra xa ba bốn trượng, đứng yên bất động. Hắn không biết đối phương là ai, đối thủ còn ở đó hay không, đối phương có bao nhiêu người, có phải đang chờ thời cơ tốt hơn, lại phát ra một kích chí mạng với mình?
Trăng lạnh yên ắng.
Lộ Anh Phong đến gần Tư Đồ Thập Nhị, nhỏ giọng nói:
- Hắc tam ca...
Tư Đồ Thập Nhị nhíu mày hỏi:
- Cái gì?
Lộ Anh Phong ngập ngừng nói:
- Hắc tam ca, y đã...
Tư Đồ Thập Nhị lắc đầu nói:
- Ta nghe không rõ.
“Thiết Cung Ngân Đạn” Lộ Anh Phong đến gần sát bên cạnh Tư Đồ Thập Nhị, bỗng nhiên nói:
- Âm Dương Hắc đang ở dưới suối vàng chờ ngươi đấy!
Tư Đồ Thập Nhị nghe được liền giật mình, mày bạc đột nhiên nhướng lên.
Hai tay Lộ Anh Phong lật lại, hai con dao nhanh như chớp đâm ra.
Ngay lúc hai tay Lộ Anh Phong vừa chuyển động, đôi tay như thép của Tư Đồ Thập Nhị còn nhanh hơn tia chớp, đã bắt lấy hai vai Lộ Anh Phong.
“Keng keng!”
Hai con dao rơi xuống đất.
Lộ Anh Phong hét lớn, dùng khủy tay thúc tới.
Tư Đồ Thập Nhị hừ lạnh một tiếng, lập tức vận lực. Hai cánh tay của Lộ Anh Phong liền bị vặn ngược qua người, đau đến tận tim, nào còn thi triển được một chiêu một thức.
Lộ Anh Phong đã sợ đến mặt không chút máu, kêu lên:
- Trang chủ tha mạng, mau tới cứu ta!
Tư Đồ Thập Nhị vặn ngược hai cánh tay của Lộ Anh Phong, giận dữ nói:
- Anh Phong, ngươi làm việc thật tốt!
Lộ Anh Phong đã sợ đến hồn phi phách tán, vội kêu lên:
- Trang chủ minh giám, tiểu đệ sao dám hại trang chủ... trang chủ hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi...
Đôi mày trắng của Tư Đồ Thập Nhị nhướng lên, quát lớn:
- Câm miệng! Ngươi có ngoại hiệu “Thiết Cung Ngân Đạn”, đó là sau khi gia nhập Thí Kiếm sơn trang mới được người ta tôn xưng. Trước khi vào trang, ngươi là độc hành đại đạo Song Nhận Đao vang danh khắp năm châu, không ngờ qua nhiều năm như vậy ngươi vẫn chưa bỏ đồ đao. Lần đó trên Hoa Sơn, thấy ngươi sắp bị Quách Thiên Định đánh chết, ta có ý tốt muốn cứu ngươi, không ngờ ngươi lại là kẻ bất nghĩa...
Sắc mặt Lộ Anh Phong lúc đỏ lúc trắng, vội biện bạch:
- Không phải vậy, trang chủ...
Tư Đồ Thập Nhị cười thảm nói:
- Đừng gọi ta là trang chủ, ta đã không có tư cách làm trang chủ của ngươi, Thí Kiếm sơn trang cũng không có người như ngươi. Ta vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao Huyết Hà thần kiếm để trong Thí Kiếm sơn trang lại bị mất, đã không phải do Ngã Thị Thùy trộm, chẳng lẽ là Tăng Bạch Thủy tự mình tới đây? Nếu không thì cũng chỉ có người trong trang chúng ta. Ta cũng hơi hoài nghi ngươi, cam tâm bán bạn cầu vinh, không tiếc bán rẻ huynh đệ, hành vi vô sỉ này...
Toàn thân Lộ Anh Phong không ngừng run rẩy, kêu lên:
- Không phải, không phải đâu...
Tư Đồ Thập Nhị thở dài nói:
- Anh Phong, đại trượng phu dám làm dám nhận, sao ngươi lại không dám! Vừa rồi ta nhìn thấy hai vết thương trên thi thể tam đệ, giống hệt như Song Nhận đao trước kia ngươi sử dụng, y còn trừng mắt mà chết, rõ ràng là bị người nhà hạ độc thủ! Không phải ngươi thì là ai! Ngươi xem, mũi đao trên đất vẫn còn dính máu. Anh Phong, ngươi thật quá độc ác!
Lộ Anh Phong hét lớn một tiếng, đột nhiên đá chân ra sau, đạp vào ngực Tư Đồ Thập Nhị.
Hai hàng lông mày của Tư Đồ Thập Nhị nhướng lên, giận dữ quát:
- Anh Phong, ngươi u mê không tỉnh ngộ, đừng trách ta!
Y lập tức vận lực. Lộ Anh Phong chỉ cảm thấy hai cánh tay đau đến mức không muốn sống, lập tức trật khớp, cũng không có sức đá tiếp nữa.
“Thiết Quyền” Khuất Lôi giận dữ quát lớn:
- Lên!
Thân hình như hổ đột nhiên lao tới Tư Đồ Thập Nhị.
Tiếng quát này khiến sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Khuất Lôi, cùng lúc đó “Tụ Trung Kiếm” Phương Trung Bình và “Bán Nam Bất Nữ” Thiết Kiều Kiều đã chia làm trái phải, nhanh như chớp tập kích Tư Đồ Thập Nhị.
Thân hình Khuất Lôi còn chưa di động, Phương Trung Bình đã lao đến gần Tư Đồ Thập Nhị, vung tay lên, kiếm như tia chớp đâm ra.
Mắt thấy sắp sửa đâm trúng Tư Đồ Thập Nhị, một bóng người chợt nhoáng lên, “Nhất Đao Đoạn Hồn” Hà Bất Lạc đã ở trước mặt, dùng một đao ngăn cản khoái kiếm của Phương Trung Bình.
Cùng lúc đó, thân hình Thiết Kiều Kiều như bóng quỷ đã đến gần Tư Đồ Thập Nhị, đột nhiên ngừng lại. Khuất Lôi đi sau mà tới trước, phát động tấn công, một quyền đánh tới Tư Đồ Thập Nhị.
Như vậy, ban đầu là Khuất Lôi quát lớn, khiến mọi người tập trung vào hắn, nhưng người ra tay trước lại là Phương Trung Bình và Thiết Kiều Kiều. Sau khi Phương Trung Bình xuất kích, Thiết Kiều Kiều lại đột nhiên dừng tay, trọng tâm của thế công lại biến thành Khuất Lôi.
Khuất Lôi vừa đánh ra một quyền, Thanh kỳ đường chủ “Thiên Võng” Trần Quan Thái, Lam Kỳ đường chủ “Đao Ma” Triệu Liêu Phân ở một bên cũng như tia chớp lao đến Tư Đồ Thập Nhị.
Tình thế lập tức biến thành xa luân chiến, trước tiên gϊếŧ chết Tư Đồ Thập Nhị, sau đó đánh chiếm Thí Kiếm sơn trang. Một khi phát động thì phối hợp vô cùng chặt chẽ.
Nhưng Thí Kiếm sơn trang sao cho phép người khác dễ dàng bước vào Lôi Trì.
Khi “Thiên võng” Trần Quan Thái lao ra, Khuất Lôi đã đánh một quyền vào Tư Đồ Thập Nhị.
Tư Đồ Thập Nhị vẫn bình tĩnh đứng ở vị trí ban đầu.
Quyền phong như điên đánh tới.
Trông thấy sắp sửa đánh trúng, Tư Đồ Thập Nhị đột nhiên đẩy một cái, quát lên:
- Đi!
Lộ Anh Phong lập tức như diều đứt dây bay ra ngoài.
Lộ Anh Phong lại không nghiêng không lệch đâm thẳng vào Khuất Lôi.
Thiết quyền của Khuất Lôi cứng rắn dũng mãnh, chấn nhϊếp lòng người, hai cánh tay của Lộ Anh Phong đã trật khớp, cử động không linh hoạt, làm sao tiếp được một quyền này?
Lộ Anh Phong kêu lên:
- Là ta, đừng đánh...
Khuất Lôi thấy Lộ Anh Phong bay tới, lại không hề né tránh, bởi vì nếu thu quyền, Tư Đồ Thập Nhị nhất định sẽ đoạt lấy tiên cơ. Khuất Lôi căn bản không muốn mất đi tiên cơ.
Hắn không muốn mất đi tiên cơ, vậy thì phải mất đi Lộ Anh Phong.
Mất đi một tên Lộ Anh Phong thì có gì quan trọng?
“Bình!”
Một quyền của Khuất Lôi đánh trúng Lộ Anh Phong. Lộ Anh Phong làm sao chịu được một kích này, ngực lập tức lõm xuống, miệng phun máu tươi.
Nắm tay Khuất Lôi dính vào ngực Lộ Anh Phong, vẫn đánh thẳng vào Tư Đồ Thập Nhị.
Theo đó, quyền thế của Khuất Lôi không hề bị chặn, chỉ là giữa hắn và Tư Đồ Thập Nhị có thêm một Lộ Anh Phong. Khuất Lôi chỉ dựa vào quyền kình xuyên qua thân thể Lộ Anh Phong, đánh thẳng tới Tư Đồ Thập Nhị.
Tư Đồ Thập Nhị vẫn không né tránh.
Quyền của Khuất Lôi thiên hạ vô song, Tư Đồ Thập Nhị lại dám đứng yên chịu một quyền của hắn sao?
“Bình!”
Quyền của Khuất Lôi đã mang theo Lộ Anh Phong đánh trúng Tư Đồ Thập Nhị.
Tư Đồ Thập Nhị chịu một chiêu, vẫn an nhiên bất động, nhưng trên mặt đã mất đi nụ cười.
Khuất Lôi một chiêu đắc thủ, thấy Tư Đồ Thập Nhị lại không ngã, đang muốn thu quyền, Tư Đồ Thập Nhị đột nhiên đánh ra một chưởng, vỗ vào thi thể Lộ Anh Phong.
Khuất Lôi muốn thu quyền đã không còn kịp, chỉ cảm thấy một chưởng của Tư Đồ Thập Nhị nhìn như nhẹ nhàng, nhưng lại có lực lượng như dời núi lấp biển, xuyên qua thi thể ép tới nắm tay, truyền vào trong người.
“Bùng!”
Khuất Lôi bị đánh bay ra ngoài ba trượng, chỉ cảm thấy sao sáng đầy trời, huyết khí dâng trào, sắc mặt tái mét. Hắn cắn răng, ôm ngực, nhất thời không nói được tiếng nào.
Lộ Anh Phong lại trúng một chưởng này, trong cơ thể bị hai loại chân lực khuấy động, hai con mắt từ trong hốc mắt bắn ra, lúc rơi xuống đất thì đã không còn hình người.
Nhìn lại Tư Đồ Thập Nhị, vẫn thần thái an nhàn đứng thẳng, nhưng gạch dưới chân đã bị chấn thành mảnh vụn. Hóa ra lực lượng một quyền của Khuất Lôi đã bị Tư Đồ Thập Nhị chuyển vào gạch đá dưới đất, khiến gạch đá lập tức vỡ tan.
Có thể tưởng tượng một quyền của Khuất Lôi mạnh như thế nào.
Quách Ngạo Bạch kinh hãi, muốn chạy tới đỡ Tư Đồ Thập Nhị, nhưng Tư Đồ Thập Nhị lại khoát tay ngăn cản, cười lạnh nói:
- Quyền tốt, quyền tốt...
Lại không nói được nữa.
Quách Ngạo Bạch lại nhìn sang Khuất Lôi đang yên lặng. Đột nhiên Khuất Lôi kêu lên:
- Tốt...
Vừa nói một chữ, lập tức phun ra máu tươi như tên bắn.
Đồng thời Thiết Kiều Kiều, Trần Quan Thái và Triệu Liêu Phân cũng thét vang, lao về phía Tư Đồ Thập Nhị.
Lam Kỳ đường chủ Triệu Liêu Phân hai tay phân ra trái phải, đột nhiên một chùm cát đen bắn tới Tư Đồ Thập Nhị.
Quách Ngạo Bạch hai tay bảy kiếm, chặn gϊếŧ “Đao Ma” Triệu Liêu Phân.
Thanh kỳ đường chủ Trần Quan Thái thét lớn một tiếng, hai tay mở ra, bàn tay lật lại đánh tới Tư Đồ Thập Nhị.
Một tên đệ tử áo trắng khác bên cạnh Tư Đồ Thập Nhị đột nhiên dùng tay vuốt mặt, hiện ra một khuôn mặt trung niên uy vũ, chính là lục đương gia của Thí Kiếm sơn trang, “Đao Kiếm Song Tuyệt” Ngân Tuyệt Nhai, cũng là phụ thân của Ngân Thị Tam Hùng đã bỏ mình tại Trường Tiếu bang.
Chỉ nghe Ngân Tuyệt Nhai quát lớn một tiếng:
- Ác đồ, nạp mạng đi!
Hai tay rung động, đao kiếm đều vung, đã ngăn chặn “Thiên Võng” Trần Quan Thái, bắt đầu chém gϊếŧ.
Chỉ có Hồng kỳ đường chủ Thiết Kiều Kiều đã lao tới trước người Tư Đồ Thập Nhị, hai tay phân ra, hai luồng kình lực một âm một dương đã tràn ra ngoài.
Khuất Lôi bị đánh bay ra ngoài một trượng, lúc này cũng đột nhiên bắn ngược trở lại như tên, lại đánh ra một quyền.
Tư Đồ Thập Nhị lật tay, nhẹ nhàng đánh ra hai chưởng, vừa vặn dính vào song chưởng của Thiết Kiều Kiều.
Trong nháy mắt sắc mặt Thiết Kiều Kiều biến đổi.
“Bán Nam Bất Nữ” Thiết Kiều Kiều chỉ cảm thấy khi chạm vào bàn tay Tư Đồ Thập Nhị, lực đạo trái phải một âm một dương của mình đột nhiên biến mất không thấy.
Khi Thiết Kiều Kiều còn đang kinh ngạc, chợt thấy dương kình của tay phải lại công thẳng vào tay trái, mà tay phải lại có một luồng âm kình đánh vào. Tư Đồ Thập Nhị lại điều động lực lượng âm dương của hắn quay lại kiềm chế hắn.
Chưởng lực quay ngược này khiến sắc mặt Thiết Kiều Kiều đột ngột biến đổi.
Nhưng đã muộn, đây chính là một kích đoạt mệnh.
Thiết Kiều Kiều chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể quay cuồng, nhất thời khí lưu khuấy động bên trong, phun ra một ngụm máu, mềm nhũn ngã xuống, sắc mặt lại biến đổi.
Đây chẳng qua là hai chưởng va chạm, diễn ra nhanh như chớp, nhưng sắc mặt của Thiết Kiều Kiều đã biến đổi bốn lần, từ bình thường biến thành tái nhợt, từ tái nhợt biến thành xanh mét, từ xanh mét biến thành đỏ thẫm, lại từ đỏ thẫm biến thành tím đen.
Màu của tử vong.
Tư Đồ Thập Nhị một chiêu đắc thủ, hai tay còn chưa kịp thu hồi, “Thiết Quyền” Khuất Lôi đã tới.
“Bình!”
Một quyền của Khuất Lôi đánh trúng ngực Tư Đồ Thập Nhị, giống như đánh trúng gỗ mục.
Cùng lúc đó, một chưởng của Tư Đồ Thập Nhị nhẹ nhàng đánh xuống, vỗ trúng lưng Khuất Lôi.
Chỉ có một tiếng vang trầm, giống như trúng vào sắt đá.
Khi chưởng thứ hai của Tư Đồ Thập Nhị còn chưa đánh xuống, Khuất Lôi đã lộn về phía sau, đồng thời hét lên một tiếng kinh tâm động phách:
- Lui!
Sau đó Khuất Lôi là kẻ đầu tiên xoay người bỏ chạy, nơi hắn chạy qua, máu tươi không ngừng từ trong miệng trào ra.
Tư Đồ Thập Nhị nhẹ nhàng trở về chỗ cũ, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng có một vệt máu nhỏ. Y cũng không đuổi theo, chỉ lẩm bẩm nói:
- Thiết quyền thật lợi hại...
Trăng lạnh yên ắng.
Tăng Bạch Thủy vẫn đứng giữa lùm cỏ, không tiến lui được. Hắn không biết đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người, cũng không biết đối phương có bao nhiêu ám khí, nhưng hắn biết chỉ cần sơ ý một chút trong đống cỏ tranh này, nhất định sẽ gặp phải độc thủ.
Hắn càng biết rõ, thời gian đã qua lâu như vậy, đối phương vẫn không một tiếng động, nhưng bên phía Thí Kiếm sơn trang nhất định đã giao chiến lâu rồi.
Rốt cuộc đám Khuất Lôi có thể thuận lợi chiếm được Thí Kiếm sơn trang hay không?
Mình lại bị vây ở chỗ này.
Mặt đất không tiếng, trăng lạnh vô tình.
Có khi nào kẻ ám toán kia chỉ có một mình hay không?
Người này một kích không thành, có phải đã ngầm rút lui hay không?
Tăng Bạch Thủy nôn nóng, hắn quyết định đợi thêm một chút, sau đó sẽ bất chấp tất cả xông ra rừng cỏ.
Hắn không tin, chỉ vỏn vẹn một tiểu tử vô danh có thể vây được bang chủ Trường Tiếu bang.
Hắn càng không tin, kẻ kia có thể chống lại “Trường Tiếu Thất Kích” của mình.
Khi Khuất Lôi lần đầu tiên xông về phía Tư Đồ Thập Nhị, Phương Trung Bình và Hà Bất Lạc đã giao thủ.
“Nhất Đao Đoạn Hồn” Hà Bất Lạc dùng một thanh đao mỏng như tờ giấy, sau khi ngăn cản trường kiếm nhỏ như sợi chỉ của “Tụ Trung kiếm” Phương Trung Bình, hai người lập tức tấn công.
Chỉ nghe một chuỗi tiếng “đinh đinh đinh đinh”, thân pháp hai người nhanh nhẹn, ánh đao bóng kiếm che lấp bóng người.
Cho đến khi Khuất Lôi lần thứ hai lao về phía Tư Đồ Thập Nhị, hai người mới đột nhiên dừng tay, mỗi bên đã đánh ra một ngàn hai trăm bảy mươi sáu đao và một ngàn hai trăm bảy mươi sáu kiếm.
Hai người mặt không đỏ, thở không gấp.
Phương Trung Bình đột nhiên ném trường kiếm ra.
Phương Trung Bình lại ném kiếm, khiến Hà Bất Lạc cảm thấy ngạc nhiên, vội giơ ngang đao ngăn cản. Kiếm bị đánh bay, nhưng Phương Trung Bình đột nhiên sấn đến, dùng tay làm kiếm, đó là “Chưởng Kiếm”.
Kiếm thế như cầu vồng.
Hà Bất Lạc giật mình thì đã muộn, đao trong tay đã bị đánh bay.
Phương Trung Bình vung tay, cười gằn nói:
- Ngươi trúng kế rồi, ta luyện chính là “Chưởng Kiếm”!
Ánh kiếm chợt lóe lên.
Hà Bất Lạc đã không thể lui được nữa.
Ánh đao chợt nổi lên.
Sau một tiếng “phụp”, đao kiếm giao nhau, cánh tay phải của Phương Trung Bình bay lên trời, đã bị chặt đứt.
Phương Trung Bình lui nhanh, nâng cánh tay cụt bị thương, kinh hãi nhìn chằm chằm vào tay phải Hà Bất Lạc.
Tay phải của Hà Bất Lạc phẳng lì, giống như một thanh đao sắc. Hà Bất Lạc mỉm cười nhìn hắn, nói từng chữ từng câu:
- Ngươi sai rồi, ta luyện chính là “Thủ Đao”.
Phương Trung Bình đột nhiên kêu lên một tiếng, xoay người bỏ chạy, chỉ để lại một câu:
- Lui!
Ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, giống như rửa hết tất cả máu tanh trên mặt đất. Mà nơi này đã không có máu tanh, cho dù có cũng bị rửa sạch rồi.
Chuyện này cũng giống Tư Đồ Thiên Tâm dùng tay áo lau máu bên khóe miệng.
Nhưng thân thể Tư Đồ Thiên Tâm vẫn rất yếu ớt, chỉ có thể hơi mở mắt ra. Hắn nhìn thấy Ngã Thị Thùy, đang muốn lên tiếng, Ngã Thị Thùy liền nói:
- Nếu ngươi muốn nói chuyện, nhất định đừng nói cám ơn. Là ta dẫn tên Trường Tiếu bang kia tới, hắn đã đánh ngươi, dĩ nhiên nên để ta giúp ngươi chữa thương. Ta ghét nhất người khác hở một chút là nói những câu như “cảm ơn”, “xin lỗi”, “nhìn thấy ngươi thật cao hứng”, có thành ý hay không cũng đều nói lung tung.
Phương Chấn Mi nhìn Tư Đồ Thiên Tâm đang dở khóc dở cười, vỗ vỗ vai Ngã Thị Thùy nói:
- Vậy cũng không hẳn, nếu người khác nói thật lòng thật ý, ngươi cũng không thể vá miệng hắn lại được.
Ngã Thị Thùy im lặng một lúc mới nói:
- Nói cũng phải.
Tư Đồ Khinh Yến không nhịn được bật cười.
Trong suy nghĩ của nàng, chỉ cảm thấy tính khí của những cao thủ võ lâm này đúng là quái đản.
May mắn là quái, cũng không phải xấu, hơn nữa rất khả ái.
Đương nhiên Phương Chấn Mi càng đặc biệt.
Ngã Thị Thùy bỗng nói:
- Được rồi, không có chuyện gì nữa. Bây giờ ta sẽ đi Trường Tiếu bang, ta muốn tính nợ cũ với Tăng Bạch Thủy.
Phương Chấn Mi đang muốn lên tiếng, Ngã Thị Thùy đột nhiên cắt lời:
- Ngươi không nên đi cùng ta. Ta đã đáp ứng Tăng Bạch Thủy gϊếŧ ngươi, ngươi đi như vậy ta sẽ càng khó xử. Hai người này phải nhờ Phương huynh đưa về Thí Kiếm sơn trang rồi. Ta muốn một mình xông vào Trường Tiếu bang. Hơn nữa Huyết Hà thần kiếm còn chưa đưa cho Tư Đồ Thập Nhị, chuyện này rất cấp bách. Ai đi cùng ta thì sẽ là kẻ địch của ta!
Phương Chấn Mi nhìn sắc mặt kiên nghị của Ngã Thị Thùy, cuối cùng cảm thán:
- Ngươi đã nói như vậy, ta còn có biện pháp gì đây?
Khuất Lôi và Phương Trung Bình một trước một sau kêu lên hai tiếng “lui”, truyền vào trong tai Trường Tiếu bang chúng, quả thật kinh tâm động phách.
Quách Ngạo Bạch gian khổ chiến đấu với Triệu Liêu Phân.
Ngân Tuyệt Nhai dốc sức chiến đấu với Trần Quan Thái.
Khuất Lôi lui nhanh, Phương Trung Bình chạy gấp.
Bọn họ vừa lui tới tường viện, đột nhiên từ một cây ngô đồng sau lưng Khuất Lôi bỗng vươn ra hai cánh tay, ôm chặt lấy Khuất Lôi, đồng thời từ hai cây hòe bên cạnh cũng vươn ra hai cánh tay, hiệp lực kẹp lấy Khuất Lôi.
Hóa ra bên trong những thân cây này đều trống rỗng, phần lớn sát thủ Long tổ của Thí Kiếm sơn trang đều mai phục trong viện.
Phương Trung Bình vừa thấy tình thế không ổn, đang muốn cứu Khuất Lôi, chợt thấy dưới chân nổi lên từng trận gió đao. Hắn vội vàng nhảy lên, chỉ thấy giữa đám hoa lóe ra mười mấy thanh đao sắc sáng loáng, đang chém vào hai chân hắn.
Phương Trung Bình vừa kinh vừa giận, hét lớn:
- Tất cả lên! Kẻ nào lùi bước thì gϊếŧ không cần hỏi!
Bản thân hắn lại vừa chiến vừa lui, thi triển toàn lực lao ra ngoài trang.
Bên kia Khuất Lôi bị ba người giáp công, hắn đã bị thương nặng, chỉ còn một tay, nhưng lại gầm lên một tiếng như hổ, khuỷu tay thúc ngược lại, đánh cho ngực của người phía sau lõm xuống, lập tức buông tay ra.
Người phía sau vừa buông lỏng tay, quyền phải của Khuất Lôi liền đánh nát đầu người bên phải. Người còn lại đang sững sốt, Khuất Lôi đã vung tay quét qua, giống như một cây côn sắt đập nát đầu người kia.
Khuất Lôi phá vây xông ra, cũng giống như Phương Trung Bình, toàn lực chạy ra ngoài viện.
Trận thế của Trường Tiếu bang lập tức rối loạn, có kẻ chạy trốn, có kẻ lẻn đi, có kẻ vừa chiến vừa lùi, có kẻ vứt khí giới đầu hàng. Chỉ có Thanh kỳ kỳ chủ của Trường Tiếu bang là “Trung Nguyên Thần Ưng” Thượng Bộ Vân còn xem như hán tử, dẫn hơn hai trăm tên Trường Tiếu bang đồ xông vào trong viện, tiếng la gϊếŧ lập tức nổi lên.
Chỉ nghe giọng nói như chuông lớn của Hà Bất Lạc vang lên:
- Các đệ tử Ưng, Long, Hổ, lên!
Một trận chém gϊếŧ kinh tâm động phách, có thể thay đổi giang hồ, ảnh hưởng võ lâm diễn ra trong dầu sôi lửa bỏng.