Chương 35: Em Muốn Anh (H-)

"Em có biết bản thân mình đang nói gì không!" Tiếng gầm nhẹ phát ra từ trong miệng người đàn ông kia.

Nhậm Tác Chính chữ chặt lấy vai của Đổng Nhược Lam, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.

Người đàn ông này gần như đã mất khống chế, nhưng đến giờ hắn vẫn nhẫn nhịn không dám để mình sa ngã.

Bởi vì hắn sợ thiếu nữ này sẽ vì hắn mà tổn thương. Điều này ở kiếp trước Nhậm Tác Chính đã nhìn qua quá nhiều lần rồi.

Nhậm Tác Chính thực sự không muốn nhìn thấy, đã trọng sinh trở về quá khứ một lần mà hắn vẫn khiến cô đau khổ!

Đổng Nhược Lam hai mắt sáng trong như chứa đựng ánh sao, cô không lo sợ mà vẫn đưa mắt nhìn hắn, tuy rằng bản thân không có thiên phú về việc làʍ t̠ìиɦ, nhưng Đổng Nhược Lam lần này thực sự muốn ngủ với hắn!

"Em biết bản thân mình muốn gì..." Đổng Nhược Lam đưa tay trượt nhẹ lên gương mặt Nhậm Tác Chính, cô giữ lấy mặt hắn, lại nhón chân lên hôn một cái.

"Em muốn ngủ với anh, đây là sự thật!"

"..."

Ái tình biểu đạt, trực tiếp, nồng nhiệt lại còn mang theo chút điên cuồng này trực tiếp đánh tan đi bức từng thành lí trí cuối cùng của Nhậm Tác Chính!

Hắn nhịn không được hơi thở gấp gáp, cúi đầu, chế trụ đôi môi ngọt ngào kia.

Chết tiệt... Nhậm Tác Chính hắn lại bắt đầu lợi dụng cô rồi... hắn thật sự đốn mạt.

"Em có chắc bản thân mình muốn anh hay không?" Nhậm Tác Chính trầm giọng hỏi thiếu nữ kia.

Từ nãy đến giờ, Đổng Nhược Lam vẫn luôn dùng đôi tay gầy nhỏ ôm lấy tấm lưng rộng lớn của người đàn ông vào lòng.

Dứt khoát không buông tay, giống như muốn để người nọ mãi mãi nằm trong vòng tay cô không bao giờ tách rời.

Đổng Nhược Lam bị hôn đến cả người choáng váng, hai má cô ửng hồng, rất thành thật nói: "Em chắc chắn... Tác Chính, em muốn anh."

Một lời này của Đổng Nhược Lam đã hoàn toàn khiến Nhậm Tác Chính điên cuồng mất khống chết.

Đổng Nhược Lam đang gọi tên của hắn...

Nhậm Tác Chính không nghỉ nổi nữa, hắn chỉ biết bây giờ du͙© vọиɠ mãnh liệt trong hắn cứ như thuỷ triều không ngừng dâng cao.

Đổng Nhược Lam dụi dụi mái đầu vào l*иg ngực hắn, im lặng hồi lâu mới bắt đầu nhẹ giọng nói: "Chúng ta lên giường co được không..."

Một lời dụ hoặc nhanh chóng phát ra, thiếu nữ nắm chặt lấy áo của nam nhân, chất giọng mỏng nhẹ như mèo cào vào lòng người đàn ông nọ.

Nhậm Tác Chính sững lại một chút, hắn cúi đầu nhìn được mái tóc mềm mại của cô, trông được cả bàn tay trắng ngần gần như trong suốt đang nắm lấy áo mình, cảm thấy trái tim nóng lên hừng hực, trống ngực rộn ràng thổn thức.

Hương thơm dịu nhẹ của thiếu nữ lấp đầy hơi thở hắn, khiến cho Nhậm Tác Chính si mê vô cùng.

Nam nhân không nói lời nào một đường đem thiếu nữ ôm ngang lên. Trong lúc thất thần, Đổng Nhược Lam vì hoảng loạn mà ôm chầm lấy Nhậm Tác Chính, cuối cùng để mặc cho người đàn ông kia bế mình lên giường.

. . .

Trong phòng ngủ lạnh lẽo ám trầm, hai thân ảnh quấn chặt lấy nhau trên chiếc giường rộng lớn.

Khí tức của nam nhân băng lạnh quẩn quanh chóp mũi thiếu nữ, Đổng Nhược Lam mơ màng tiếp nhận đôi môi đang mơn trớn lấy mình.

Chớp mắt, Nhậm Tác Chính đỡ gáy thiếu nữ đặt dưới ổ chăn ấm áp, hắn há miệng bắt lấy đầu lưỡi của người kia, một tay còn lại đỡ lấy eo cô, dán sát thiếu nữ ấy lại gần mình, bàn tay hữu lực tuột xuống chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ vướng bận.

Nhậm Tác Chính luôn luôn giành thế chủ động, suốt cả quá trình đều dẫn dắt thiếu nữ ngây ngô kia.

Hắn nhắm mắt hưởng thụ từng nụ hôn vụn dại của Đổng Nhược Lam quá mức ngây thơ lại dị thường nóng bỏng.

Đổng Nhược Lam với chuyện giường chiếu hoàn toàn mù tịt, cô ngốc như vậy lúc trước cho dù có trải qua nhiều lần làʍ t̠ìиɦ với người đàn ông này cũng không khiến Đổng Nhược Lam giỏi lên chút nào.

Cô hôn không tốt, chỉ như mèo nhỏ liếʍ láp đôi môi hắn, còn lại đều là thuận theo mà để Nhậm Tác Chính càn quấy.

Không khí trong l*иg ngực nhanh chóng bị cướp đoạt, thiếu nữ thở không nổi nữa, tay run run nắm ghì lấy áo nam nhân, đến khi Nhậm Tác Chính buông tha khiến cô thở hởn hển không ngừng.

Thế nhưng có lẽ Nhậm Tác Chính vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, hắn lại chế trụ gáy của Đổng Nhược Lam, tiếp tục xâm nhập vào khoang miệng nhỏ nhắn mang đầy ngọt ngào ấy.

"Ưʍ..." Đổng Nhược Lam động tình tiếng rên cất lên nhè nhẹ, trên người cô hiện giờ đã không còn một mảnh vải che chắn, toàn thân lạnh lẽo khiến Đổng Nhược Lam run rẩy không ngừng.

Chẳng biết từ bao giờ, Nhậm Tác Chính đã cởi bỏ đi lớp váy ngủ thật mỏng của cô.

Miệng lưỡi hết thảy đều bị người đàn ông kia khống chế, Đổng Nhược Lam phát ra giọng mũi mơ hồ, theo cái hôn của Nhậm Tác Chính mà bị cuốn theo, cả người vô lực mềm nhũn nằm trong lòng người đàn ông nọ, trong lạnh lẽo lại mang theo ấm áp vô biên.

Ngực sữa mềm mại hồng nhuận thu hút ánh mắt của Nhậm Tác Chính, hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn chúng, rất dịu dàng vì sợ Đổng Nhược Lam phải đau.

Khí tức của nam nhân từ phía trên bao phủ lấy cơ thể Đổng Nhược Lam, người đàn ông kia chế trụ thiếu nữ nằm trong lòng mình, còn hắn thì thoải mái khống chế môi lưỡi ngây ngô của cô.

Đổng Nhược Lam ngoan ngoãn nằm trên giường, hết thảy đều tùy ý để Nhậm Tác Chính thao túng.

Cẩn cổ thiếu nữ non mềm trắng trẻo ngửa ra đằng sau, nơi mẫn cảm để mặc cho đối phương liếʍ lộng.

Từng nơi đầu lưỡi kia đi qua đều khiến Đổng Nhược Lam run rẩy liên hồi, kí©h thí©ɧ đến cực điểm, kéo căng cả da đầu đến tê dại.