Chương 3: Thầy giáo x Nữ sinh

Phùng Mật bị làm vài lần cả người vô cùng đau nhức, cô không muốn làm tiếp, Cố Thừa Thực thì lại một hai phải làm cho bằng được.

Hai tay anh hung hăng vuốt ve ngực cô, cọ xát lên da thịt non mềm tạo ra những vết đỏ loang lổ, khiến côn ŧᏂịŧ anh càng thêm thô cứng, Phùng Mật rêи ɾỉ vài tiếng, muốn nắm tay anh đẩy ra, ngược lại bị anh bắt cầm du͙© vọиɠ của mình vuốt ve.

Hai chân cô vô thức cuốn lên vòng eo khỏe của người đàn ông, ngón chân đáng yêu thỉnh thoảng cuộn tròn lại có khi giãn ra, từ lòng bàn chân đến đầu quả tim đều ngứa ngáy.

Đến gần trưa Cố Thừa Thực mới ôm cô đi đến phòng tắm.

Phùng Mật mắt nửa nhắm nửa mở nhập nhèm nhìn cảnh tượng trong gương, xấu hổ muốn vùi đầu dưới đất.

Cô hờn dỗi cắn anh một cái, nói: “Mau rút cái đồ đáng ghét của anh ra đi.”

Thì ra hồi nãy sau khi bắn ra xong, Cố Thừa Thực cố tình không rút cái kia ra, cứ để trong hoa tâm của Phùng Mật, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nhìn đến nỗi lỗ tai cô đỏ bừng, anh kìm lòng không đậu cúi đầu hôn lên vành tai cô.

Hôn đến khi vành tai cô ướt nhẹp nước bọt, rất giống khi anh ăn ngực của cô, thật sự giống như đang ăn kẹo đường.

Anh rầm rì nói: “Anh chưa thỏa mãn, cục cưng, yêu yêu anh, mau yêu yêu anh đi….”

Phùng Mật biết anh si ngốc, không thèm để ý tới, chỉ là anh là được một tấc muốn lấn một thước, đầu lưỡi cứ đi xuống, muốn liếʍ cổ cô, trong lòng lập tức giật mình một cái, vội nghiêng mặt lấp kín bờ môi của anh.

Hiếm khi cô chủ chủ động như vậy, Cố Thừa Thực trong lòng vui vẻ cực kỳ, điên cuồng hôn cô, đè cô vào tường: “Cục cưng, cục cưng của anh, em mềm mại như vậy, ngọt ngào như vậy, thật muốn cả ngày làm em….”

Phùng Mật bị hôn không thở nổi, mặt càng thêm đỏ bừng, uốn éo, định rời khỏi miệng anh thì nhận thấy mình đã bị anh đè trên tường, hai chân lại quấn lấy eo anh, cái lưng trơn bóng áp sát vách tường phía sau, lạnh lẽo mà thoải mái, lập tức không kiềm nén, hừ hừ vài tiếng.

“Anh còn không biết xấu hổ, lần trước… Lần trước…. Á nhẹ nhẹ một chút….”

Cố Thừa Thực cắm thêm ba ngón tay vào bên dưới cô, làm cho Phùng Mật thẳng sống lưng, bộ ngực sữa rung loạn lên.

Cố Thừa Thực ngậm lấy một nụ hoa sữa, “Lần trước làm sao, làm em không sướиɠ hả?”

“Nói bậy, lần trước anh điên cuồng như vậy, về nhà, ưm… A… Thiếu chút nữa là bị anh hai phát hiện….”

Phùng Mật ngửa đầu vòng tay ôm lấy cổ anh, bên dưới co rút liên hồi, thật sự rất kí©h thí©ɧ, không thể kiềm chế được, dù có cắn chặt răng cũng vẫn phát ra những tiếng rêи ɾỉ thật dâʍ đãиɠ.

Cố Thừa Thực nghe thấy, dường như bất mãn lập tức hung hăng cắm vào, “Em để anh hai em chạm vào?”

Phùng Mật đỏ mặt trừng anh: “Suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế hả….”

“Vậy sao anh ta biết được dấu vết trên người em là của anh?”

Cố Thừa Thực ôm cô đến trước gương, trên đường đi ngón tay vẫn sâu sâu cạn cạn mà cắm ở nơi đó.

Phùng Mật thật sự chịu không nổi nước mắt chảy dài, kêu la: “Anh cắm vào trong rồi, cắm vào trong rồi.”

Cố Thừa Thực ôm cô xoay người lại, sau đó lại tách hai đùi cô ra, nơi xấu hổ lại rụt rè lập tức được phản chiếu trên gương thật rõ ràng, Phùng Mật đưa mắt nhìn thì ngay lập tức chôn đầu trốn trong lòng anh, nắm tay nhẹ đánh anh mấy cái.

Cố Thừa Thực vừa hôn da thịt cô, vừa hưng phấn nói: “Nơi này, nơi này, còn có đôi thỏ này, đều dính đầy nước miếng của anh.”

Cố Thừa Thực rút ngón tay ra, giơ lên trước mặt cô nói: “Cái thứ trắng trắng này là gì, cục cưng, em nhìn thử đi, thầy thật không biết là cái gì nữa….”

Phùng Mật oán giận cắn cằm anh một cái, rồi nhớ đến điều gì đó, lập tức khóc lên: “Tại anh, lúc trước lừa em, anh là thầy giáo cái gì chứ, chỉ biết ép buộc em.”

“Cục cưng, thầy rất thương em, em đừng khóc, đừng khóc mà….”

“Anh mau thả em ra….”

“Thả em ra, anh phải làm sao bây giờ, đời này anh phải dựa vào em để sống đó…”

“Anh lừa người…”

Cố Thừa Thực cẩn thận hôn nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói: “Không lừa em, anh có khi nào lừa em đâu?”

Khi Phùng Mật thi lên lớp mười, anh đã là một thầy giáo, biết cô học toán không tốt, còn anh cũng coi như là giáo viên dạy toán đi.

Cố Thừa Thực học ở trường đại học nổi tiếng, nhưng vì Phùng Mật mà lãng phí tài năng.

“Anh lúc trước đã nói, đợi em thi đại học xong mới chạm vào em, lớp mười còn chưa học xong anh đã ăn sạch người ta rồi, này không lừa người thì là cái gì?”

Phùng Mật nằm trong ngực anh thút thít, l*иg ngực càng thêm phập phồng, hai quả đào mật cũng nhấp nhô lên xuống.

Cố Thừa Thực yêu yêu cục cưng đáng thương của mình: “Ai bảo em gần gũi với cậu học sinh kia như vậy, anh ghen, ghen muốn điên lên cho nên mới chạm vào em. Cục cưng à, lúc ấy là anh không tốt, sau này không nói chuyện này nữa, ngoan nha, đừng khóc, bây giờ chúng ta không phải rất tốt sao, cuộc sống có quá nhiều sung sướиɠ.”

Phùng Mật nhìn vào gương, thấy hoa huyệt ẩm ướt của mình nhấp nháy phun ra dịch trắng, còn có gương mặt đỏ ửng, làn da trần trụi xanh tím, mỗi một chỗ, một nơi đều bị người đàn ông kia liếʍ cắn, chơi đùa qua.

Cô càng nghĩ càng khó chịu, khóc nức nở, “Có học sinh cấp ba nào qua lại với thầy giáo không? TV còn nói chuyện này là lσạи ɭυâи.”

“Không phải vì thích em cho nên anh mới đến làm thầy giáo sao, không gọi là lσạи ɭυâи được. Trong lòng em đang ghi hận anh ép buộc em, em đánh anh đi, đánh đến khi em hả giận mới thôi.”

“Em đâu phải con nít.”

Cố Thừa Thực cười cười hôn lên gương mặt cô “Em trong mắt anh, chính là đứa con nít.”

Phùng Mật lau nước mắt, xem như hoà hoãn: “Vậy anh chính là đồ biếи ŧɦái, cưỡиɠ ɠiαи con nít.”

Cố Thừa Thực ăn đỉnh hồng mai của cô, trước đó nó đã bị anh hôn đến sưng hồng, liếʍ láp để lại nước miếng, nhưng thấy Phùng Mật cắn môi trừng mắt với anh, du͙© vọиɠ bên dưới lại dâng lên, không màng đến sự phản đối của Phùng Mật, anh ôm cô đứng đối diện với gương, ôm lấy hai cánh mông tròn trịa của cô, nhấc cao lên, ngay sau đó côn ŧᏂịŧ lập tức đẩy vào phía trước.

Cố Thừa Thực rên lên hừ hừ, luồn tay qua nách cô bóp chặt hai quả đào mật đầy nước.

“Cục cưng, không thích thầy làm như vậy với em không? Không thích hả, sao nước ở huyệt nhỏ lại róc rách vang lên như thế, có phải bị thầy chơi rất sướиɠ hay không…”

Phùng Mật ý loạn tình mê đưa mắt nhìn, thấy bản thân mình trong gương đang bị dục hỏa bao phủ, xấu hổ vô cùng nhưng cũng rất kí©h thí©ɧ, nhìn hai quả mật đào đong đưa dữ dội, lại càng kí©h thí©ɧ hơn, càng kêu rên dâʍ đãиɠ hơn, liên tục không ngừng.

Từ sáng đến trưa, hết ở trên giường đến phòng tắm, rồi ở trước gương làm bậy, sau đó dưới sự cầu xin của Phùng Mật, Cố Thừa Thực mới chịu rút côn ŧᏂịŧ còn đang căng cứng của mình ra, ôm cô vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, Phùng Mật không còn sức lực nào, mặc cho Cố Thừa Thực xả nước ấm, lấy sữa tắm, giúp cô tắm gội.

Hai người cùng nằm chung một bồn tắm nhỏ hẹp, cảnh xuân dưới nước đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Phùng Mật dựa vào thành bồn, vòng eo mảnh khảnh bị bàn tay to giữ chặt, Cố Thừa Thực từ phía sau lại cắm vào một lần nữa, làm xong rồi để luôn bên trong không rút ra, dùng vật thô to của mình chặn cửa huyệt lại không cho dòng sữa ấm nóng kia trào ra. ngoài.