Chương 2: Cố thừa thực

Edit: Sắc Sắc

Chương 2. Cố Thừa Thực

Trong lòng Phùng Mạnh Xuyên sinh nghi, do dự chút rồi cũng mở tin nhắn ra xem.

Cố Thừa Thực nhắn hai tin trên wechat:

Bạn học Phùng Mật, ngày mai nhớ đến trường lấy tài liệu.

Không được đến trễ.

Cũng chẳng có gì khả nghi, Phùng Mạnh Xuyên đặt điện thoại xuống.

Nửa tiếng sau, Phùng Mật lau mái tóc ướt đẫm về phòng lấy máy sấy, vừa vào cửa đã thấy Phùng Mạnh Xuyên đang ngồi trên ghế dựa, thấy cô anh lập tức hỏi: “Tắm xong rồi?”

Phùng Mật dạ một tiếng, “Nước còn nóng, anh hai mau đi tắm đi.”

Phùng Mạnh Xuyên ừ một tiếng, nhìn thấy cô khom lưng tìm máy sấy, như vô tình mà nói: “Tiểu Mật, anh hai vừa rồi thấy người tên Cố Thừa Thực nhắn tin cho em, em nhớ xem một chút kẻo quên đấy.”

“Dạ.”

Phùng Mật trả lời, vội xoay người đi sấy tóc.

Phùng Mạnh Xuyên cũng không nhìn thấy được khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Sấy tóc xong cô trở về phòng, nghe được tiếng nước trong phòng tắm, Phùng Mật biết anh hai đã đi tắm, cô liền đặt máy sấy lên bàn, cầm lấy điện thoại di động.

Mở wechat ra, trên cùng chính là tin nhắn của người kia gửi đến.

Phùng Mật trả lời: Đã biết.

Sau đó ngồi trên ghế dựa, nhìn chăm chăm điện thoại, qua một hồi lâu bên kia mới trả lại một tin:

Hôm nay nghỉ ngơi sớm cho khỏe.

Phùng Mật đỏ mặt trả lời lại một chữ: Dạ.

Đêm này cô ngủ không ngon, giấc ngủ chập chờn, mơ thấy rất nhiều giấc mơ khác nhau.

Khi thì cô mơ thấy mình bị một con nhện đen khổng lồ quấn lấy toàn thân, cô tránh không được, trơ mắt nhìn nó bò lên mặt.

Khuôn mặt xấu xí làm cô sợ đến mức cả người run rẩy.

Trong một hồi cô lại mơ thấy mình bị ném trong biển cả, chìm nổi, thở cũng không xong, khó chịu vô cùng.

Sau đó cũng không biết nằm mơ thấy gì, mở mắt ra thì trời đã sáng.

Phùng Mật vội vàng ăn cơm sáng rồi đi đến trường, vừa đến cổng trường đã thấy một chiếc xe đậu ngay bên đường, ánh nắng soi vào cửa xe nửa sáng nửa tối, nên không thể nhìn rõ người ngồi bên trong.

Phùng Mật vội đi qua, gõ gõ cửa xe.

Cửa kính chậm rãi hạ xuống, một khuôn mặt anh tuấn sạch sẽ hiện ra. Người thanh niên nhìn thấy tay Phùng Mật cầm chiếc dù, nhưng mặt vẫn bị ánh nắng táp vào, tâm tư khẽ động: “Em đến gần một chút.”

Phùng Mật nghe lời đến gần.

Người thanh niên giữ cằm cô lại, đặt lên cánh môi mềm mại của cô một cái hôn, thấy gương mặt cô đỏ ửng mới buông ra, chưa đã thèm nói: “Lên xe đi.”

Phùng Mật đỏ mặt lên xe.

Xe chậm rãi khởi động, thẳng đường mà đi.

Khu dân cư.

Trong phòng tối, bức màn được khép kín kẽ, tiếng người rầm rì truyền ra từ bên trong.

“Ưm, nóng quá, căng quá, em chịu không nổi, thầy, ư ư ư, nhẹ một chút, ngực em đau, đừng nhéo nữa….”

“Em không thích?”

“Hở, thích, thầy nhẹ một chút, Tiểu Mật thật sự khó chịu mà~~~”

“Vậy em gọi anh một tiếng đi, anh sẽ nhẹ nhàng.”

“Thầy, thầy à~~~~”

Một chiếc gương toàn thân đứng dựng ở trên tường, phản chiếu một đôi bóng người đang triền miên quấn quýt, thiếu nữ với làn da trắng nõn bị người thanh niên cường tráng cao lớn đè trên bàn, cái mông vểnh lên cao cao, từ cổ đến eo, xuống mông, là một đường cong thon thả động lòng người.

Trên mặt gương phản chiếu rất rõ, chàng trai dùng côn ŧᏂịŧ thô đâm chọc giữa hai chân thiếu nữ, mỗi một lần đâm vào đều rất dứt khoát, làm cho thiếu nữ nỉ non như mèo nhỏ.

Cố Thừa Thực nâng vòng eo thiếu nữ lên, sờ nắn đôi mật đào đầy đặn: “Nắm cũng không hết, lại lớn hơn rồi, thành thật khai xem có phải ở nhà em lén lút xoa xoa hay không, nên mới lớn, mới mềm như vậy?”

Phùng Mật hừ một tiếng, thở dốc một hơi, làm cho mật đào đang nằm trong bàn tay ấm áp của anh run rẩy, dường như cào ngứa quả tim anh, anh đột nhiên chộp lấy, cúi đầu cắn một cái, sau đó hung hăng gặm mυ"ŧ.

Phùng Mật bị anh trêu chọc làm cho hai chân đứng không vững, muốn ngã xuống, Cố Thừa Thực ôm lấy cô đưa lên giường làm tiếp, anh lật người Phùng Mật lại, bắt một chân của cô gác lên vai của mình, sau đó hạ eo xuống đi vào, côn ŧᏂịŧ tiếp tục chọc phá vào hoa động non nớt của cô.

Thân thể Phùng Mật mềm nhũn, mẫn cảm, làm hai lần thì cao trào đến vài lần, làm cho khăn trải giường ướt đẫm, lại bị Cố Thừa Thực ôm đi phòng tắm làm thêm một hồi, làm được một nửa, Cố Thừa Thực ôm cô theo tư thế ôm trẻ nhỏ đi tiểu, đưa đến trước gương trong phòng tắm.

Trong gương, côn ŧᏂịŧ thô to đậm màu cắm đảo thật sâu vào động nhỏ đầy nước, làm cho nước văng tung tóe ra ngoài, Cố Thừa Thực dùng ngón tay thon dài sờ soạng một hồi rồi cho lên miệng liếʍ sạch, sau đó hôn hôn môi cô.

“Anh đừng như vậy….” Phùng Mật trốn tránh, Cố Thừa Thực cúi đầu hôn lên cổ cô, anh như ghi hận mà cắn một cái, bên dưới bỗng nhiên cắm mạnh vào, đâm chọc làm cho Phùng Mật nói giống như khóc: “Anh xấu, anh xấu lắm….”

Hai người ở trong phòng tắm, làm lung tung một hồi mới lên giường.

Trên giường ướt đẫm, thân thể Phùng Mật dính dấp, nhịn không được rúc vào trong lòng anh, cọ đến cọ lui, thấy anh híp mắt, nổi lên ác ý nhéo mũi anh, nào biết anh nhắm hai mắt, đem tay cô bỏ vào trong miệng ngậm mυ"ŧ.

Đầu lưỡi ướŧ áŧ quấn lấy ngón tay cô, Phùng Mật nhịn không được đá anh: “Nhả ra.”

Cố Thừa Thực mở to mắt cười: “Em hôn anh đi.”

“Vừa rồi hôn không đủ sao?”

“Khi nãy chỉ hôn miệng nhỏ bên dưới của em, còn miệng trên này anh lại quên mất.” Cố Thừa Thực cũng không đợi cô trả lời, tự mình hạ thấp người xuống, đè lấy đôi môi mềm mại của cô mà nghiền nát.

Hôn đến khi âm thanh nước bọt vang lên chụt chụt, một hồi sau, Phùng Mật ở trong lòng anh thở dốc, sắc mặt đỏ hồng: “Anh sao lại thích hôn em như vậy, hôn cũng không chán sao?”

Cố Thừa Thực không nhanh không chậm xoa nắn quả mật đào của cô, cười nói: “Em ấy, anh hôn thế nào cũng không đủ, sao lại ngại chán kia chứ, còn nữa, anh đi vắng một tháng rưỡi, em có nhớ anh không?”

“Anh đoán xem.”

“Cái này thì đoán gì, nhớ thì là nhớ, không nhớ….” Cố Thừa Thực nhéo đỉnh mật đào của cô “Nhất định là mỗi ngày em đều nhớ anh, nói, nói đi, em có nhớ anh không nào?”

Phùng Mật thuận miệng nói: “Có nhớ mà.”

Cố Thừa Thực nắm lấy tay cô đưa xuống dưới, Phùng Mật vốn dĩ mắt đã nửa nhắm nửa mở, sờ vào côn ŧᏂịŧ đã ngẩng đầu chào, dường như cô muốn tránh đi, trên mặt tràn đầy xấu hổ.

“Nó nhớ mẹ.” Cố Thừa Thực xoay người đè lên người cô, động thân đưa côn ŧᏂịŧ đến khe ngực của cô “Muốn uống sữa của bảo bối.”