Nhưng Harry vẫn im lặng, không dám lau đi, hơi thở trở nên nặng nhọc, gượng ép mình chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Harry mệt nhoài tỉnh người dậy nhưng vẫn đủ sức để nghe được mùi thơm từ bát cháo thịt bằm xông nức cánh mũi.
Harry lò mò đi ra ngoài phòng khách với không gian yên ắng đang bao trùm, vì giờ này bà Vân cũng đã ra ngoài mở hàng, trong nhà chỉ còn Hải Đăng và Harry.
Hải Đăng từ trong nhà bếp bước ra, trên tay còn bưng bát cháo thịt bằm nghi ngút khói, đón Harry bằng một nụ cười hiền lành và ấm áp.
Cậu đặt bát cháo xuống bàn, nhanh nhảu chạy đến kéo tay Harry ngồi xuống ăn và bắt đầu nhiệt tình hỏi han.
- Mày thấy hôm nay thế nào rồi?
- Ừm, tốt hơn rồi.
Hải Đăng vẫn không hề nôn nóng, cậu ngồi sát lại gần, im lặng quan sát và mỉm cười với Harry, đưa những muỗng cháo lên miệng, ánh mắt Đăng lan toả sự dịu dàng khi đút cháo cho Harry.
Hải Đăng đã lấy hết sự can đảm để mở lời với Harry.
- Sao hôm qua mày lại uống say đến mức như vậy? Có chuyện gì không vui à?
- Mày để tao một mình được không?
- Nhưng mà...
- Đừng phiền tao nữa!
Từ hôm qua đến giờ, dù Harry luôn tỏ ra lạnh nhạt, thái độ bỗng dưng thay đổi khiến lòng Hải Đăng đặt ra rất nhiều câu hỏi. Nhưng Hải Đăng vẫn ngần ngại không dám nói, chỉ dám tự trấn an chính mình.
- Nếu mày không muốn nói thì tao sẽ im lặng bên cạnh mày thôi.
Có lẽ vì thế mà dẫu cho biết bao nhiêu lần muốn hỏi sâu hơn về câu chuyện, mà Harry vẫn đang cố tình muốn giữ, Hải Đăng chỉ biết lặng thinh ngồi cạnh bên, dùng những cử chỉ quan tâm để lấp đầy. Nếu Harry không sẵn sàng muốn nói hay chỉ muốn một mình, cậu cũng không làm Harry thêm quá nhiều sự khó xử.
Vừa thấy Hải Đăng quay đi, Harry thở dài rồi đi ra bên ngoài như muốn tránh đi sự chú ý của Hải Đăng.
Khi đã một mình yên tĩnh, Harry nhanh chóng lấy trong túi mình ra một chiếc điện thoại và bấm số gọi cho Huyền My.
- Huyền My à!
- Sao đấy ạ?
Huyền My luôn là người cảm nhận rất rõ nỗi buồn lẫn niềm vui của Harry, gần như chẳng bao giờ Harry có thể giấu được Huyền My bất kì điều gì.
Trong điện thoại, Harry thở dài, đến Huyền My có thể hiểu thấu được biết bao nhiêu sự ngổn ngang, bộn bề mà Harry đang phải một mình đối mặt.
Harry im lặng vài giây rồi nói:
- Em giúp anh một chuyện được không?
Hải Đăng muốn Harry đi cùng mình đến gặp một người bạn, và họ hẹn nhau ở quán cafe nổi tiếng tại Hà Nội.
Tuy nhiên, đáp lại thịnh tình đó, Harry vẫn một mực không muốn đi. Thay vào đó kiên quyết nằm lỳ trên giường để đọc cho hết cuốn sách.
- Mày... định không đi gặp bạn với tao thật à?
- Không.
Harry trả lời mà chẳng thèm ngó ngàng đến Hải Đăng, chỉ chăm chăm nhìn vào cuốn sách.
Dù Harry vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt, và gần như chẳng còn sự hào hứng với mọi lời đề nghị của Hải Đăng như trước đây. Nhưng Đăng vẫn không hề mở lời trách cứ, hay cũng chẳng bao giờ đòi hỏi sự giải thích nào từ Harry.
Đáp lại, cậu vẫn dùng những cử chỉ ngọt ngào và quan tâm dành cho người mình yêu:
- Vậy, mày ở nhà chờ tao về nhé!
Nói rồi Hải Đăng đặt nhẹ lên môi Harry một nụ hôn trước khi rời đi.
Khi Hải Đăng ra ngoài, Harry nhanh chóng liên hệ với người bạn bà Huyền My đã sắp xếp, sau đó thay đồ và đến chỗ hẹn.
Đúng như kế hoạch, Huyền My giới thiệu với Harry một người bạn của mình ở Hà Nội và nói rõ nội dung vở kịch.
Theo đó, Harry cùng cô bạn của mình đến quán cafe mà Hải Đăng đang hẹn với bạn. Harry chọn chỗ ngồi để Hải Đăng có thể quan sát rõ ràng nhất.
Và khi có thể chắc chắn rằng Hải Đăng sẽ không bỏ lỡ bất kì tình tiết nào, Harry bắt đầu thể hiện những cử chỉ thân mật với cô gái kia, thậm chí là hôn nhau giữa chốn đông người.
Đến lúc này Hải Đăng không thể giữ được sự bình tĩnh mà đứng phắt dậy, tới chỗ bàn của Harry.
Sự xuất hiện của Hải Đăng và thái độ này dường như đã đi đúng với kế hoạch của Harry.
Harry vẫn tỏ ra dửng dưng và không quá nhiều bất ngờ.
- Mày có biết mày đang làm gì không hả Harry?
Hải Đăng ánh mắt tròn xoe, giọng nói gợn lên đầy sự tức giận.
- Tất nhiên là tao biết chứ!
Sự dứt khoát của Harry khiến Hải Đăng ngỡ ngàng, trong lòng bất giác đặt ra cho chính mình hàng loạt câu hỏi.
- Tại sao?
Môi Hải Đăng gần như run lên khi phải thốt ra câu hỏi này. Harry lặng nhìn Hải Đăng một lúc, tay nắm chặt lấy tay cô gái ở cạnh bên để bản thân mình vẫn còn giữ được sự bình tĩnh và lý trí.
Harry nghiêm mặt, nhìn thẳng vào Hải Đăng:
- Tao mệt mỏi rồi Đăng à! Tao chỉ đơn giản cần yêu, cần được đáp lại, cần được nắm tay người yêu đi đến mọi nơi mà tao muốn, không cần phải ái ngại ánh mắt dè bỉu của mọi người, không cần phải sợ hãi sự ngăn cản của gia đình. Mày có hiểu không? Tao mệt lắm rồi, tao không muốn vì mày mà chiến đấu từng ngày như thế này nữa!