Chương 44: Thế nào là hạnh phúc?

Hạnh phúc mà một người đàn ông càn có đó là một người vợ, được có gia đình, được mọi người chúc phúc, được có những đứa con, những đứa cháu quây quần bên cạnh trong suốt phần đời còn lại. Liệu bao nhiêu thứ hạnh phúc đó con có thể mang lại cho Đăng hay không?

- Dạ, nếu những điều đó mà cũng gọi là hạnh phúc, vậy tình yêu của chúng con là gì ạ?

Lúc này, gần như bà Vân không còn đủ kiên nhẫn để giữ cho đầu óc của mình tỉnh táo. Giọng nói của bà gần như nghẹn đắng:

- Tụi con... cái gì cũng muốn, nhưng có bao giờ tụi con đặt bản thân vào vị trí của cô mà suy nghĩ hay không? Khi con trở thành cha thành mẹ, con sẽ suy nghĩ giống như cô lúc này, con sẽ hiểu được vì sao cô phải làm như vậy. Con coi như cô ích kỉ cũng được, xấu xa cũng được, nhưng cô xin con, hãy trả lại Hải Đăng cho cô có được không? Trả thằng bé về nơi nó không cần phải đứng mũi chịu sào trước quá nhiều những chỉ trích hay sự dè bỉu được không con?

Harry im lặng, ánh mắt trở nên lảng tránh đi, và nhận ra những suy nghĩ phủ kín trong tâm trí mình. Tuy nhiên, Harry cũng không thể phủ nhận những tâm tư này là đúng đắn khi xuất phát từ một người mẹ.

Trong ánh mắt Harry thấy tình cảm của mình đang bị thách thức.

- Hãy để thằng bé sống một cuộc đời bình thường, lấy một người vợ, xây dựng một gia đình và vun vén cho hạnh phúc đó. Con giúp cô được không? Cô tin rằng một người biết suy nghĩ như con sẽ không làm cô phải bận tâm nhiều đâu.

Harry vẫn im lặng, đầu quay sang một nơi khác khi mà trong lòng vẫn đang còn mệt mỏi với quá nhiều sự lựa chọn đang dậy lên.

Harry nhận ra mình đang dần bị thuyết phục bởi lời nói của một người mẹ, nhất là khi người mẹ ấy hoàn toàn không có ý gây tổn thương mình.

Hít một hơi thật sâu, ánh mắt trùng xuống, Harry nhỏ nhẹ, trả lời bà Vân:

- Dạ, cô cho con một hai ngày được không ạ? Con sẽ làm cho cô không phải khó xử như thế này nữa đâu ạ!

Bà Vân nghe đoạn thì cơ mặt cũng bớt căng thẳng, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay Harry như một sự biết ơn và nở nụ cười.



- Cô cảm ơn con. Nếu như người mình thích được sống hạnh phúc thì còn cầu mong điều gì nữa phải không con?

Tuy nhiên, bà biết đây là một sự quyết định làm cho Harry thực sự tổn thương, bà để Harry để lại một mình như lời Harry muốn, còn bà thì đón xe trở về nhà với tâm trạng cũng ngổn ngang và bề bộn không kém gì Harry lúc này.

Ngày hôm ấy, khi để bà Vân một mình rời khỏi quán cafe, Harry ở lại một mình rồi lang thang vòng quanh con phố Tạ Hiện. Mặc cho Hải Đăng đã nhắn tin nói mình đang lo lắng cho mình như thế nào, mặc cho hàng loạt cuộc gọi nhớ tìm đến, nhưng Harry vẫn dửng dưng ngồi nốc cho hết những chai bia trước mặt.

Tuy nhiên, càng uống chỉ càng đắng cay, càng nhận ra rằng tâm trạng của mình chỉ toàn ngổn ngang chất chồng.

Chưa điều gì khiến Harry thấy muốn từ bỏ, nhưng chỉ duy nhất lần này, Harry dù có cố mong muốn thế nào cũng chẳng thể tìm ra được lối thoát.

Thế nên không ít lần, Harry gần như không cầm được nước mắt.

-

Tối đó, trở về nhà với thân thể say khướt, mệt mỏi đến mức tự gục ngã trước thềm nhà mà không còn đủ sức để gọi cửa.

May mắn thay, lúc này Hải Đăng cũng chẳng thể ngồi yên mà chờ đợi, cậu chạy ra cửa để phần nào cảm thấy sốt ruột hơn.

Vừa mở cửa, Hải Đăng đã thấy Harry ngồi bệt trước cửa.

- Này? Mày làm sao thế hả Harry?

Hải Đăng ánh mắt hốt hoảng, tay lay mạnh Harry với đôi mắt đang nhắm nghiền, thân thể thả lỏng tựa vào cánh cửa. Nghe tiếng Hải Đăng, Harry lúc này mới lờ mờ mở đôi mắt của minh toan sẽ ôm chặt lấy Hải Đăng như mọi khi.



Nhưng Harry đã cố dùng chút lý trí còn sót lại mà tự kiểm soát chính bản thân mình.

- Này! Mày làm gì mà la lớn thế? Tao chỉ uống một chút thôi mà!

Harry vừa nhăn mặt, vừa đẩy tay của Hải Đăng ra.

- Sao phải thế hả? Sao lại uống bia? Sao lại phải say xỉn thế này? Mày đã đi đâu? Đã gặp ai? Mà tao gọi mày hoài không được?

- Mày... Mày làm gì mà hỏi nhiều thế hả? Chưa gì mà đã muốn quản tao rồi hay sao?

- Thôi, mày say rồi, vào nhà đi nào.

Hải Đăng vẫn phớt lờ thái độ gắt gỏng của Harry, cậu kiên quyết đỡ Harry vào trong phòng.

Việc giằng co của cả hai trước của nhà khiến bà Vân tỉnh giấc. Dù thấy Harry say đến mức chân đi còn không vững còn Đăng thì lại vất vả để dìu Harry, nhưng bà Vân vẫn cố gắng giữ lòng mình không can thiệp vào chuyện của cả hai.

Bởi hơn ai hết, bà hiểu rõ những nguyên do khiến cho Harry hành xử như vậy.

Và thay vì bà đối đãi cay nghiệt, thì bây giờ bà phải buộc lòng tin vào Harry, khi bà không hề có sự lựa chọn nào tốt hơn.

Hải Đăng ân cần chăm sóc cho Harrt suốt cả đêm, đến mức mệt quá ngủ thϊếp đi bên cạnh giường. Còn Harry nhận biết được rằng Hải Đăng đã vì mình mà kiên nhẫn thế nào, như vẫn mặc nhiên không phản kháng, không đáp lại thịnh tình đó.

Không dành cho Hải Đăng bất cứ sự biết ơn như mọi khi, trong lúc Đăng đã thϊếp đi bên cạnh giường, tay còn nắm chặt lấy tay Harry, thì cậu mới đủ can đảm để mở mắt ra, đối mặt với Đăng, rồi ngạc nhiên nhận ra ngay cả trong sự vô thức khi ngủ, Hải Đăng cũng không kiềm được nước mắt, để cho bàn tay mình bất giác nóng ran lên vì những giọt nước mắt ấy...