Chương 24: Đi chơi đêm

Trời! Dạo gần đây dự án mà tao đang theo phải chạy nước rút nên là làm việc căng thẳng, tao mệt mỏi nên hơi thờ ơ với mày thôi. Mày đừng có suy nghĩ lung tung được không?

Lời giải thích và nụ cười của Harry lúc này khiến cho Hải Đăng cảm thấy an tâm nhiều hơn. Bao nhiêu nghĩ suy đè nặng cũng nhanh chóng tan biến, cậu bé trở nên hồ hởi thấy rõ.

Bữa cơm sau đó diễn ra với đầy ắp tiếng cười, Hải Đăng cứ huyên thuyên về công việc của cậu trong những ngày vừa qua, những chuyến công tác chuẩn bị cho buổi ra mắt sắp tới, những lượt bình luận trên trang mạng xã hội của các độc giả khi đang chờ tác phẩm mới, càng khiến cho cậu không dừng lại được sự háo hức của mình.

Harry không nói gì thêm chỉ im lặng lắng nghe Hải Đăng như bao lần. Ít nhất thì lúc này, giữa họ không có sóng gió, không có đắn đo hay bất cứ sự hoài nghi nào về mối quan hệ này.

Hôm sau khi đã hoàn tất phần lớn công việc của mình, Harry quyết định cùng với Hải Đăng ra ngoài dùng bữa và danh thời gian để dạo quanh Sài Gòn vì dẫu sao cũng đã quá lâu hai đứa không có thời gian để tận hưởng một buổi tối yên ả.

Đặt hết những gánh nặng trên đôi vai mình chỉ để yên lặng ngồi bên cạnh nhau, uống cafe, nói chuyện đời, nhìn người qua lại, nắm tay đi suốt con phố dài ở quảng trường Thành phố.

Như mong muốn của cả hai, bữa tối lãng mạn diễn ra suôn sẻ tại một quán ăn mà Hải Đăng yêu thích. Sau khi dùng bữa, họ đến tiệm cafe trên tầng thượng để có thể dễ dàng quan sát và ngắm nhìn toàn cảnh con phố dài xinh đẹp trên quảng trường.

Harry và Hải Đăng may mắn có được chỗ ngồi gần sát hành lang nhìn xuống đường, khi Hải Đăng tựa lưng thoải mái ra phía sau ghế, nhắm mắt và hít một hơi thật mạnh để cảm nhận rõ ràng hơn sức sống của thành phố về đêm.

Harry lúc ấy lại không thể giữ mắt mình rời khỏi Hải Đăng lấy nửa giây. Bất chợt Harry đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của Hải Đăng, dù điều này có khiến cậu cảm thấy hơi bất ngờ nhưng Hải Đăng không vội vàng rút tay mình khỏi lòng bàn tay Harry.

Hơi thở cậu trở nên đều đặn, đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng nụ cười lại nở tươi tắn hơn, những nhịp tim thấy bình yên bao phủ.

- Hải Đăng!!

Một tiếng gọi vọng ngược từ phía sau khiến không gian yên tĩnh của cả hai nhanh chóng bị phá vỡ. Cả Harry và Hải Đăng đều quay đầu nhìn lại, có lẽ người đó quen với Hải Đăng.

Như một phản xạ tự nhiên, cậu nhanh chóng rút tay ra khỏi tay của Đăng.

- Ôi trời, Vinh hả? Lâu quá không gặp!



- Đúng rồi lâu quá không gặp.

- Tao ở Đà Nẵng hơn mấy năm nay, không có việc không vào Sài Gòn. Không ngờ lại được gặp mày ở đây! Ai nói Sài Gòn lạc nhau là mất nhau đâu nhỉ?

Cậu bạn của Hải Đăng với khuôn mặt mừng rỡ, vừa nói vừa khoác vai Đăng như thể hiện tấm thịnh tình bao lâu nay.

- À! Để tao giới thiệu cho mày! Đây là Harry, bạn thân của tao.

Hải Đăng chỉ tay mình về phía Harry và giới thiệu với một nụ cười tươi tắn.

- Chào! Bạn cứ gọi tôi là Harry!

Harry nở nụ cười xã giao, đi kèm là một lời chào nhìn về phía Vinh.

Tuy nhiên, Vinh có vẻ không mấy cảm tình với ngoại hình đặc biệt của Harry, nên cậu trở nên dè dặt hơn, cậu miễn cưỡng nở nụ cười như một phép lịch sự.

Nhưng Harry lại đủ tinh ý để nhận ra điều đó.

- À! Đăng này! Bữa nào mình uống cafe ôn lại chuyện cũ nhé, bây giờ tao phải đi rồi, mày lưu số điện thoại của nhau vào nhé, có gì mình nói chuyện với nhau.

- Ừ! Nhất định rồi!

Trước khi đi, Vinh kéo sát Đăng vào mình, rồi rỉ rả vào tai cậu bạn điều bí mật nào đó mà muốn giấu kín Harry.

Bởi chính cái ánh mắt e dè mà Vinh đang ném về phía Harry đã nói lên điều đó quá rõ.

Sau khi Vinh rời đi, Hải Đăng với khuôn mặt đăm chiêu nhìn xuống, ánh mắt chùng lại rồi xa xăm, nhìn về phía xa xa con đường.



Khi ấy, Harry lại nhìn về phía Hải Đăng, những câu nói mấp máy ở môi ái ngại bật lên thành lời. Nhưng cuối cùng Harry cũng không thể giữ được bản thân mình, không thể kiềm chế được những cảm xúc này.

- Hải Đăng này!

Hải Đăng không trả lời, mà chỉ quay sang nhìn Harry với ánh mắt buồn bã.

- Mày không định sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta sao?

- Harry à!

Hải Đăng thốt lên yếu ớt.

- Mày yêu tao, tao cũng yêu mày mà! Đúng không? Sao chúng ta phải lén lút như vậy? Sao chúng ta không thể nói với mọi người rằng chúng ta đang yêu nhau?

- Tao...

- Yêu chỉ là chuyện của cảm xúc thôi, chúng ta không không chế được mà! Yêu một người là quyết định của bản thân, đâu phải vì định kiến của người này người kia mà trốn tránh như vậy hả Hải Đăng?

Những câu nói của Harry như đang bới móc những nỗi sợ hãi bấy lâu đang tồn tại trong lòng Hải Đăng.

Những điều này, luôn làm cho cậu mỗi ngày như thiếu vắng đi sự bình yên cần thiết.

Những thứ cậu không hề muốn một chút nào, cậu không muốn đối mặt.

Hải Đăng quay đầu về phía con đường đang đông nghịt người qua lại, ánh nhìn dậy lên bao nhiêu sự đớn đau.

- Harry! Mày có thể nào cho tao thêm thời gian không? Mày có thể chờ tao tiếp nhận cách làm thế nào để yêu mày trọn vẹn hơn, nói với mọi người rằng mày là người tao yêu nhất mà không e dè lời đàm tiếu của những người khác. Cách để tao nắm tay mày đi dạo công viên, cách để không ngần ngại ôm mày giữa bao nhiên là người, hay cách hôn tạm biệt mày mỗi khi đi xa. Tất cả... tao đều không biết phải làm như thế nào nữa! Tao đều cảm thấy sợ hãi để đón nhận nên mày có thể cho tao thêm một ít thời gian nữa có được không?