Chương 23: Sự im lặng

Những ngày qua, Hải Đăng khá bận rộn với các lịch làm việc cho kế hoạch ra mắt sách của mình, Harry không trách được sự thờ ơ đó. Đổi lại Harry lại kiên nhẫn nấu những món ăn mà Đăng thích nhất, dù rằng ngày nào Hải Đăng cũng về nhà trễ, cũng bỏ bữa, cũng im lặng và cũng không màng đến Harry đang phải ngồi đợi trên ghế sofa hàng giờ liền với những món ăn đã được bày biện trên bàn đã nguội đến lạnh tanh.

Rồi sau đó, Harry gục thϊếp đi... Đến khuya. Nhưng Harry vẫn lặng lẽ dọn dẹp lại phòng óc, sắp xếp gọn gàng bàn làm việc của Hải Đăng, mua các món ăn vặt lấp đầy tủ lạnh vì sợ cậu người yêu của mình than trời vì đói vào những lúc làm việc khuya.

Khi dọn lại mớ giấy tờ lộn xộn trên bàn Hải Đăng, Harry thấy tấm thiệp mời Hải Đăng đến dự một sự kiện lớn của công ty truyền thông.

Harry trầm ngâm rồi thầm nghĩ: " Sao nó chẳng nói chẳng rằng gì với mình nhỉ?"

Rồi mặc cho những suy nghĩ vẩn vơ trong mình quẩn quanh tấm thiệp mời của Hải Đăng, tối đó vẫn như mọi khi, Harry ngồi trên phòng làm việc đợi Đăng về.

Ngay lúc Hải Đăng bước vào nhà với khuôn mặt nhuốm đầy sự mệt mỏi, toàn thân rã rời, cậu cởi đôi giày thể thao cất vào tủ, toan sẽ đi thẳng về phòng thì Harry lên tiếng.

- Mày sắp phải đi sự kiện à?

Câu hỏi của Harry khiến Đăng chững lại, biết Harry đã phát hiện ra tấm thiệp mình đã lẩn trong đống giấy tờ bừa bộn trên bàn, Hải Đăng hít một hơi thật dày để lấy lại sự bình tĩnh, quay vào nhìn Harry.

- À, ừ! Tao được mời tham dự sự kiện của một công ti truyền thông. Trước đây tao từng hợp tác với họ nên họ có lời mời.

- Mày có cần tao đưa đi không? Hay mày định thế nào?

- Hôm đó tao tính đi cùng với chị Linh, nên...

- Ừm, tao biết rồi...

Harry không đợi Đăng nói hết câu, cũng không hiểu hết câu chuyện diễn ra. Harry đã cắt ngang lời nói.

Nụ cười gượng của Harry như một vết cứa ném thẳng về phía Hải Đăng. Cậu nhận ra trái tim mình đang thắt lại. Tất cả những cảm giác hoài nghi lúc trước lần lượt hiện lên rõ ràng từng chi tiết.

Cậu sợ hãi không biết mình và Harry có đủ sức mạnh để cùng nắm tay nhau, để có thể cùng nhau vượt qua những giông bão khắc nghiệt ngoài kia.



Cái cúi đầu quay đi bất lực, ánh mắt chứa quá nhiều ưu tư mà Harry cứ lặng lẽ chôn chặt và chịu đựng trong suốt những ngày qua.

Hôm đó là ngày đầu tiên, biết rằng chúng ta đang yêu nhau nhưng cả Harry và Hải Đăng đều thấy rất đau.

Việc Hải Đăng chọn Linh cùng đi dự sự kiện với mình đã khiến Harry luôn trong trạng thái khó chịu và dần trở nên ít nói hơn trong những bữa cơm.

Vì cảm nhận rõ ràng điều ấy, Hải Đăng bất giác thấy mình có tội vì phải làm tổn thương Harry chỉ để tránh đi những nhận định của dư luận, xã hội, tránh đi sự dè bỉu của người đời và để khoả lấp những sự sợ hãi dai dẳng trong lòng mình.

Cậu quyết định dành trọn một ngày để nấu một bữa ăn có nhiều món mà Harry thích nhất, chonn mua một chiếc áo sơ mi màu xanh thiên thanh để tặng cho Harry như một món quà xin lỗi và xem đó như cái cớ để bản thân dễ dàng mở lời.

Hôm ấy, Harry về nhà khá trễ, nhưng Hải Đăng vẫn nhẫn nại chờ đợi dù mệt mỏi vẫn cứ kiên trì đeo đuổi lấy cậu. Cậu vẫn không muốn gọi điện hối thúc Harry lấy nửa lời.

Khi Hải Đăng đã thϊếp đi trên chiếc ghế sofa, lúc ấy Harry cũng mở cửa bước vào. Tiếng động là. Hải Đăng giật mình tỉnh giấc.

- Mày về rồi à?

Hải Đăng mừng rõ reo lên.

- Sao khuya rồi mà không ngủ?

Dù vẫn tỏ ra vẻ lạnh lùng, nhưng dường như chưa bao giờ Harry giấu nổi sự quan tâm của mình dành cho Hải Đăng.

- Hôm nay tao nấu toàn món mày thích đấy! Nên tao muốn đợi mày về ăn tối. Nhưng mà chắc giờ nó nguội mất rồi, mày đợi tao một tí nhé, tao đi hâm nóng lại rồi chúng ta cùng ăn.

- Mày nhịn đói để chờ tao về cùng ăn đấy à?

- Ừ, tao muốn ăn cơm chung với mày!

Câu nói và thái độ nhẹ nhàng của Hải Đăng đột nhiên làm tan chảy cả những hờn giận, những khó chịu cứ bộn bề chất chồng trong lòng của Harry suốt những ngày qua.



Khuôn mặt Harry trở nên tươi tắn với nụ cười thân thuộc ngày nào dành cho Hải Đăng.

Lúc này, Harry bắt đầu nhẹ giọng.

- Thế chắc mày mệt lắm, để tao hâm đồ ăn lại, đợi tao một lát.

- Không! Hôm nay mày không cần phải làm gì hết, cứ ngồi yên đấy, tao phục vụ cho nha!

Vừa nói, Hải Đăng vừa nở nụ cười tinh ranh cùng với cái nháy mắt nghịch ngợm nhìn về phía Harry. Sau đó cậu chàng nhanh nhảu đi vào bếp, lại càng làm cho Harry không thể nhịn được cười.

Những món ăn mà Harry thích nhất được bày biện lần lượt lên bàn, khiến nụ cười của Harry chẳng thể nào khép lại được trên môi.

Từng nét mặt, từng ánh nhìn của Hải Đăng đều giúp cho con tim của Harry ấm dần lên.

Tuy nhiên cả hai vẫn nhất quyết không ai nói với ai một lời nào, dù đã ngồi yên vị hết vào bàn ăn.

Lúc ấy Hải Đăng quyết định lên tiếng:

- Harry! Mày còn giận tao không?

- Giận chuyện gì?

- Chuyện tao... không cùng mày đi đến event ấy! Tao làm mày buồn lắm đúng không?

Harry bỏ chiếc đũa trên tay xuống bàn, chắp tay nhìn Hải Đăng với cái cau mày bất giác khiến Hải Đăng cảm thấy sợ, cậu cúi mặt nhìn xuống bát cơm đang bốc khói, né tránh ánh mắt của Harry đang nhìn thẳng về phía mình.

- Mày nghĩ tao là người nhỏ mọn như vậy sao? Chỉ là một chuyện nhỏ xíu như vậy có gì đâu mà giận chứ!

- Chứ tại sao hai bữa nay mày không thèm nói chuyện với tao? Nằm ngủ cũng không chịu ôm tao nữa! Ăn cơm thì cứ im lặng, không giận thì là gì?