Lúc Uyển Khanh và Hạ Dĩ Niên trở lại ở thành phố đang là giữa khuya, cô ghe qua phòng của ba đứa nhóc xem một cái rồi cũng mệt mỏi trở lại phòng ngủ. Để ý thấy không có Lâm Tư Phàm và Thao Thao ở nhà thì thắc mắc hỏi, nghe quản gia kể lại rồi mới gật đầu tỏ vẻ biết rồi mà trở về phòng. Chuyện trăng mật này cũng khá nhiều ngày, Hạ Dĩ Niên vừa về là bị Hạ Dĩ Tường lôi đến Hoàng Thịnh họp hành. Uyển Khanh nghĩ, sau này ngoài giành chồng với tiểu tam thì phải giành chồng với anh cả nữa.
Sáng hôm sau, mấy đứa nhóc thức dậy vừa nghe tin cô về thì chạy ngay tới phòng đeo lấy cô đòi quà.
"Mẹ ơi, mẹ có mua đồ chơi điện tử cho Ngôn Ngôn không vậy?"
"Cứ hể chơi là có mặt còn đầu tiên! Con đừng tưởng mẹ không biết tình hình học gần đây của con, Đình Ngôn con nói cho mẹ biết vì sao con bị hạ hạnh kiểm?"
Ngôn Ngôn đơ mặt một lúc rồi nhanh trí ôm bụng kêu: "Con đau bụng quá phải đi giải quyết..."
Ngay lập tức Uyển Khanh véo tai thằng bé: "Con đừng hòng chạy!"
"Ôi, sao vừa về đã gia hình nghiêm xử rồi chứ?"
"Còn sao trăng gì? Chẳng vì con chả bao giờ học hành đàng hoàng sao?"
Ngôn Ngôn miếu máo đứng qua một bên làm mặt ủy khuất, Linh San và Thông Thông chạy lên giơ bản điểm tuyệt vời của mình ra khoe khoang làm cậu vô cùng không phục mắt lẩm bẩm: "Có gì hay chứ?"
Thông Thông quay qua lấy bản điểm đập lên đầu cậu: "Hơn em là được rồi, đừng có ở đó mà ghen ăn tức ở."
Ngôn Ngôn muốn khóc ôm đầu mình, đáng thương khẩn cầu: "Anh tôn trọng em một chút có được không?"
Uyển Khanh: "Thôi nào, có quà đấy, mở vali ra lấy đi."
Ca cô cậu hô lên một tiếng vui mừng rồi lập tức bu vào vali như kiến thấy đường ngọt. Hạ Dĩ Niên đi vào nhìn qua mấy đứa nhỏ rồi đi tới chỗ Uyển Khanh đưa tấm thẻ chính cho cô. Uyển Khanh nhìn qua một cái rồi buồn cười nhíu mày: "Ý gì đây?"
Hạ Dĩ Niên: "Thi hành quân lệnh!"
Uyển Khanh hài lòng nhận lấy. Thông Thông khó hiểu nhìn qua rồi chạy tới kéo tay Hạ Dĩ Niên: "Sao cha phải đưa thẻ ạ?"
Uyển Khanh tiếptục tỉnh bơ quay vào màn hình máy tính xem thông tin. Hạ Dĩ Niên khẽ cười rồi xoa đầu Thông Thông, thản nhiên nói: "Bây giờ ba không còn là trai tân nữa, không có tư cách giữ tiền."
Uyển Khanh nghe thấy thì mím môi, cố gắng làm mặt lạnh mà nhịn cười. Linh San nhìn cha một cái rồi nhìn mẹ một cái, tinh ý nhận ra một chuyện: "Cha mẹ giận nhau à?"
Hạ Dĩ Niên gật đầu, rất thành thật nói: "Mẹ con giận cha vừa mới xuống máy bay đã chạy tới công ty làm việc."
Uyển Khanh bĩu môi: "Yêu công việc lắm mà, trở về đây làm gì nữa?"
Thông Thông lắc đầu, làm một người trung gian hòa giải: "Không được không được, vậy là không được. Mẹ từng nói là người thì phải làm việc mà, sao giờ lại giận cha? Mẹ sai rồi!"
"Con!"- Uyển Khanh tức tới mức suýt cắt trúng lưỡi, hậm hực quay đi chỗ khác.
Hạ Dĩ Niên nghiêm giọng nhìn Thông Thông: "Thông Thông, từ nay về sau lúc cha mẹ giận nhau cho dù mẹ con có sai thì cũng phải bênh vực mẹ con có biết không?"
Thông Thông ngu ngơ: "Ơ...sao vậy ạ?"
"Không sao trăng gì, lấy đồ xong hết rồi thì về phòng học bài đi! Đi, đi đi mau lên!"
Thế là ba sinh linh nhỏ bé vô tội bị đẩy ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm lại không thương tiếc. Cả ba nhìn nhau bằng ánh mắt như muốn hỏi: "Chính nghĩa cũng sai ư?"