Chương 40: Mình cũng thích cậu

"Cậu đừng quên lời mình đó." Nhan Vị dặn dò Giang Ấu Di: "Nếu mình đến trước, mình sẽ chờ cậu mười phút, quá giờ sẽ không chờ."

Giang Ấu Di buông móc khóa đang nắm: "Nếu mình đến trước?"

"Vậy thì cậu đợi." Nhan Vị ngang ngược nói.

Khóe môi Giang Ấu Di run run, không đáp, xoay người rời đi.

Chu Hiểu Hiểu mê mang nhìn Giang Ấu Di rời khỏi lớp, thắc mắc hỏi: "Hai cậu nói chuyện gì vậy?"

Nhan Vị tặc lưỡi: "Mình hẹn bạn tiểu Giang tối nay tâm sự, tính đốc thúc cậu ấy cố gắng học tập."

Thiếu nữ bất lương tiểu Giang thoạt nhìn lạnh lùng, ngông cuồng nhưng trên thực tế chỉ là một bé mèo ngạo kiều, hẹn nàng gặp riêng mà nàng đã hồi hộp đến vậy.

Hai tay Chu Hiểu Hiểu ôm cặp, nghe vậy đáp"ò", Nhan Vị không chú ý đến biểu cảm của nàng.

Ăn cơm chiều xong, Nhan Vị không đi cùng Chu Hiểu Hiểu, cô nói bản thân muốn về ký túc xá một chuyến.

Chu Hiểu Hiểu chỉ có thể đi cùng Trương Vũ Đồng đến thính phòng, Văn Đàm biết Nhan Vị nhường chỗ cho Trương Vũ Đồng cũng im lặng không lên tiếng.

Văn nghệ có mười mấy tiết mục liên tục suốt hai tiếng rưỡi, Nhan Vị dựa vào ánh đèn sân khấu, đi đến chỗ trống cuối cùng.

Không biết Giang Ấu Di ngồi ở đâu, Nhan Vị lướt nhìn không tìm thấy Giang Ấu Di trong đám đông.

Cô cầm MP3, mang tai nghe vào nghe bài giảng.

Đây là thiết bị điện tử duy nhất mà cô có, bên trong ngoài những bài nâng cao kỹ năng nghe tiếng Anh thì còn có các bài giảng và bài hát mà Giang Ấu Di đã hát cho cô nghe.

Cô Từ chỉ kiểm kê nhân số trước khi tiết mục bắt đầu, sau đó rời đi, chỉ chốc lát, có người ngồi cạnh Nhan Vị, cô quay đầu nhìn, thì ra là lớp trưởng, bỗng chốc cảm thấy xấu hổ.

"Sao cậu lại ngồi ở đây? Cậu ngồi xa như vậy sao có thể nhìn thấy?" Văn Đàm đánh bạo bắt chuyện với Nhan Vị, có lẽ vì ánh đèn quá tối, không thấy rõ biểu cảm trên mặt nên Văn Đàm nói chuyện trôi chảy hơn ngày thường cũng ít câu nệ hơn.

Nhan Vị đành dừng bài giảng, trải lời: "Cũng được, mình không có hứng thú với chuyện này."

Văn Đàm cũng thấy MP3 trong tay Nhan Vị, lại hỏi: "Cậu thích nghe nhạc sao? Cậu thường nghe nhạc gì?"

"Nhạc ballad."

Nhan Vị cảm thấy cả người mất tự nhiên như bầu không khí của hội trường đầy sự xấu hổ.

"Lúc mình làm bài cũng thường nghe nhạc, mình cũng thích nghe ballad lắm." Văn Đàm như không cảm thấy bất ổn, tiếp tục nói: "Vậy cậu thích nhạc của ai? Mình thích Lão Lang, Tống Đông Dã, đặc biệt là bài "bạn cùng bàn ơi" của Lão Lang, mình cứ nghe nó mãi."

Nhan Vị thầm mắng: "Thích nghe "bạn cùng bàn ơi" thì cậu đi tìm bạn cùng bàn của cậu nói đi, tìm mình làm gì?"

Nhưng quy định của lớp mười một chính là nam nữ không thể ngồi cùng bàn, bạn cùng bàn của Văn Đàm cũng là nam sinh. Nhan Vị thầm nghĩ lẽ nào Văn Đàm là bóng ngầm? Thích cô chỉ để che mắt?

Nhưng cô không dám nói ra suy nghĩ của mình, nói ra sẽ thành bịa đặt, không chừng sẽ làm tổn thương trái tim mềm yếu của trai mới lớn.

Bọn họ trò chuyện câu được câu không, lấy nhạc ballad làm chủ đề, cho đến trạng thái học tập tháng trước của Nhan Vị, Văn Đàm biểu đạt sự quan tâm, bảo nếu cần giúp đỡ trong việc học, có thể hỏi hắn.

Đôi lúc có bạn học thoáng nhìn hai người, thi thoảng sẽ có tiếng xì xào.

Nhan Vị cảm thấy nhạt nhẽo, lấy cớ đi vệ sinh rời đi.

Còn một giờ nữa chương trình sẽ kết thúc, Nhan Vị không muốn về hội trường tiếp tục trò chuyện với Văn Đàm, cô chuẩn bị rời khỏi đó, tản bộ ở rừng thông.

Lại trùng hợp bắt gặp Giang Ấu Di ở cửa.

"Sao cậu lại ở đây?" Nhan Vị kinh ngạc: "Ra đi vệ sinh sao?"

Giang Ấu Di ngại nói mình theo Nhan Vị ra, nàng mím môi đáp: "Chương trình chán quá mình muốn ra trước."

Nhan Vị nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ cậu muốn trốn? Bây giờ bị mình bắt thì bao biện?"

Giang Ấu Di chán nản, suy sụp đáp: "Mình muốn trốn thì cậu còn bắt được sao? Không thấy mình đang chờ cậu à?"

"Cậu chờ mình." Trong mắt Nhan Vị hiện lên ý cười, tiếp tục diễn: "Cậu chờ mình làm gì?"

Giang Ấu Di mặc kệ cô, xoay người rời khỏi hội trường.

Nhan Vị bật cười.

Cô đi theo sau cách Giang Ấu Di hai bước.

Các nàng một trước một sau yên lặng đi trên đường xi măng không một bóng người, tiếng lục lạc vang trên cặp của Giang Ấu Di theo từng nhịp bước chân của nàng.

Bên cạnh sân thể dục là sườn dốc, hai bên trồng cây tùng, học sinh gọi đó là rừng thông, cây cối bên trong bốn mùa tươi tốt.

Nghe nói trong rừng có sóc, đôi khi học sinh ngồi cạnh cửa sổ có thể nhận được quả thông từ những chú sóc.

Đám sóc con này rất thông minh, dùng cách này để đổi đậu phộng hoặc đồ ăn vặt của học sinh.

Gió thổi qua ngọn tóc của Giang Ấu Di, cuốn theo một chiếc lá khô, xoay quanh rồi dừng bên chân Nhan Vị.

Giờ này, học sinh cao tam vẫn chưa tan học, cao nhị và cao nhất đều đang ở hội trường, cả sân thể dục không một bóng người, các nàng đứng dưới bóng cây thông sẽ không bị ai phát hiện.

"Nói đi, cậu tìm mình có việc gì?" Thái độ của Giang Ấu Di trước sau như một vẫn che giấu nội tâm lo lắng, ngại ngùng của nàng.

Nhan Vị bĩu môi, không biết chỉ sợ cô hẹn nàng ra để đánh nhau.

Cô đưa tay, thong thả đến gần Giang Ấu Di: "Ước pháp ba chương."

Giang Ấu Di sửng sốt: "Hả?"

Nhan Vị mặc kệ nàng, giơ một ngón tay: "Thứ nhất, lát nữa dù mình nói gì, cậu cũng không được chạy trốn." Tốc độ chạy của Giang Ấu Di rất nhanh, nếu không nói trước, nàng bỏ chạy cô làm sao theo kịp.

Giang Ấu Di: ".............. Cậu bị gì vậy?" Thoạt nhìn hơi không bình thường.

"Thứ hai." Nhan Vị tiếp tục nói: "Chiều hôm họp phụ huynh, dù mẹ mình nói gì với cậu, xin cậu hãy quên chúng đi, mình thay mẹ xin lỗi cậu, bà ấy vốn là người không nói lý."

Giang Ấu Di im lặng, nét mặt ảm đạm.

Dù đôi mắt nàng rũ xuống nhưng Nhan Vị vẫn thấy sự bi thương bên trong.

Cô bước thêm một bước, khoảng cách lúc này rất gần, cô và Giang Ấu Di mặt đối mặt nhau, mũi giày chạm mũi giày, gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của đối phương thổi lên mặt mình.

Nhan Vị cao hơi Giâng Ấu Di hai cm, ở khoảng cách gần, chỉ cần hơi nghiêng về trước, môi cô có thể chạm vào chóp mũi của nàng.

Giang Ấu Di muốn tránh nhưng Nhan Vị đã đưa tay ôm lấy nàng.

Cả người nàng căng chặt như khúc gỗ đứng yên bất động.

Nhan Vị tựa đầu lên vai nàng, kề bên tai nàng, khẽ nói: "Thứ ba, mình muốn nói với cậu rằng."

"Mình đã nói dối vào hôm sinh nhật cậu, thật ra mình không thẳng."

"Mình cũng thích cậu."

Rất thích, rất thích cậu, siêu thích cậu.

Thích đến....... tận bảy năm sau, trong nhật ký của mình vẫn tràn ngập tên của cậu.

Cô cứ ngỡ đó là chấp niệm không thể tiêu tan sau khi mất đi nhưng hiện tại cô đã hiểu.

Không phải chấp niệm mà là yêu.